Bỏ ngoài tai những lời bực dọc của con nít ranh, Hàn Cao Lãng trực tiếp bế bổng người con gái lên, đưa cô đến bàn tiệc đã bày sẵn thức ăn.
Chu Tử Hạ nghĩ người đàn ông vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi, trong lòng cô thầm nghĩ, thôi thì dùng cái miệng này, hy sinh xua đuổi con quỷ cọc cằn, nóng tính trong người anh.
Cô vòng tay ôm lấy cổ của Hàn Cao Lãng, sau đó ghé sát mặt anh, hôn lên khoé môi của anh, giọng điệu có chút ái ngại.
“Anh vẫn còn tức giận chuyện ban nãy sao?”
Dường như người đàn ông giận thật rồi, anh lần đầu tiên dám cho Chu Tử Hạ ăn bơ, không thèm trả lời cô dù chỉ là một câu kiệm lời.
Thôi thì cái miệng hại cái thân, đáng lẽ ra Chu Tử Hạ cô đây không nên bênh vực thằng nhóc quỷ đó. Chỉ vì nó mà hũ dấm của cô ngâm ủ bấy lâu nay bị bể tan tành, không có cách nào để cứu chữa.
Hết cách, Chu Tử Hạ lại phải dùng đến tuyệt chiêu mỹ nhân kế. Cô cúi xuống, bắt trước mọi lần người đàn ông thường làm, tặng cho anh một cái hôn thật sâu, thật nồng nhiệt.
Nụ hôn đằm thắm, dai dẳng đến nỗi Chu Tử Hạ bị khó thở, đành phải buông bỏ môi lưỡi của người đàn ông.
Chu Tử Hạ nhéo nhéo một bên má của anh, nhẹ giọng nói: “Hàn Cao Lãng, trông anh tức giận chẳng đáng yêu một chút nào hết!”
Người đàn ông thở hắt một hơi, tay đương ôm vòng eo thon gọn của cô bỗng siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-ten-cam-thu/2426732/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.