Chương trước
Chương sau
Dù không biết Tống Hàm có mục đích gì khi tặng cô con gấu bông này nhưng Trần Thiển thực sự cảm thấy rất thích nó, mặt cô tỏ ra lạnh lùng như không quan tâm nhưng tay lại với lấy con gấu bông trên tay Tống Hàm. Tống Hàm muốn trêu cô vì thế liền rút tay về khiến Trần Thiển không lấy được con gấu bông đó.
"Tống Hàm, anh nói là sẽ tặng tôi còn gì?"
"Đúng là tôi có nói tặng em nhưng em đâu thể lấy dễ dàng như vậy được, có giỏi thì tự đến đây lấy đi."
Nói rồi Tống Hàm liền giơ con gấu bông lên tít trên cao, như muốn thách thức Trần Thiển. Bình thường Tống Hàm đã cao hơn Trần Thiển cả một cái đầu rồi, bây giờ anh còn dùng tay giơ lên nữa thì Trần Thiển sao với tay tới được. Cô chẳng khác gì đang đứng trước một cái cây cao lớn, còn quả ngon thì ở trên ngọn cao, muốn hái nó thì phải trèo lên.1
Trần Thiển cau có ngước mắt lên trên, Tống Hàm đang muốn chơi cô hay gì? Cao thế này thì sao cô lấy được?
"Tống Hàm, anh đừng nghĩ chỉ có một con gấu bông mà khiến tôi đánh mất sĩ diện nhé?"
"Vậy sao? Vậy tôi vứt nó đi nhé?"
Tống Hàm định đem con gấu bông ấy vứt đi, Trần Thiển mau chóng đuổi theo giằng lại nhưng vẫn chậm hơn Tống Hàm một bước. Anh cầm con gấu giơ thẳng lên trên, suýt nữa thì anh đã bị mắc phải chiêu trò lừa gạt của Trần Thiển rồi.
Trần Thiển bám vào người anh nhảy lên, cô bức xúc:
"Anh nói anh tặng tôi cơ mà? Mau đưa đây!"
"Nếu em tự lấy được thì tôi đưa cho em."
Hết cách, Trần Thiển liền vòng tay ra sau cổ của Tống Hàm, cô nhảy một phát lên người anh, hai chăn quắp chặt vào hông anh rồi với tay lấy con gấu bông trên kia. Vì không để ý nên bộ ngực đầy đặn khác thường của Trần Thiển bỗng úp thẳng vào mặt Tống Hàm khiến anh ngây người tê dại trong hồi lâu.
"Haha, tôi lấy được rồi nhé! Anh tuổi gì thách thức tôi."
Lấy được gấu bông xong, Trần Thiển cũng quên mất hành động có phần nhạy cảm của mình. Cô cúi xuống thì phát hiện bản thân đang cực kỳ tình tứ với Tống Hàm, tư thế này thật khiến người ta đỏ mặt.
Trần Thiển hoảng hốt nhảy xuống người Tống Hàm, cô cầm con gấu bông lững thững chạy vào trong nhà và không nói gì thêm.
Trời ơi ngại quá!
Chỉ vì một phút ham hố mà cô đã làm cái chuyện mất mặt của một đứa con gái.
Đây là lần đầu tiên Tống Hàm được động chạm vào vòng một của con gái bằng mặt nên nhất thời có chút lưu luyến. Cảm giác ban nãy cũng không tệ, anh không nghĩ là nó lại kích thích tới vậy.
Trần Thiển ngồi đực mặt ở phòng khách, tay ôm chặt con gấu bông ban nãy Tống Hàm tặng cô à không… phải là con gấu bông cô cướp được mới phải. Cứ nghĩ đến chuyện ban nãy cô nhảy lên người anh là cô lại muốn độn thổ, hai má cô bỗng đỏ ửng như quả cà chua, chân tay vung vẩy loạn xạ vì cảm thấy vô cùng nhục nhã.
"Trời đất ơi, mình bị điên rồi mới đi làm thế với Tống Hàm. Chết mất! Thực sự chết mất!"
Ting ting!
"Má ơi, hết cả hồn."
Trần Thiển đang lăn lộn trên ghế sofa thì đột nhiên tiếng điện thoại thông báo kêu lên khiến cô giật mình. Cô ngồi thẳng dậy cầm lấy điện thoại thì bất ngờ đó lại là tin nhắn của Tống Hàm. Nội dung tin nhắn ghi:
[Không cần phải tỏ ra sung sướng khi được ôm tôi đâu, tôi biết là em đang hú hét vì được ôm một người đẹp trai như tôi.]1
Sung sướng cái con khỉ!
Trần Thiển ném điện thoại xuống gối, cô tức tối đến mức muốn chạy ra đấm cho Tống Hàm một trận.
Có lẽ anh nghe thấy tiếng hét của cô nên mới nghĩ cô đang sung sướng vì được ôm anh nhưng đối với Trần Thiển đó lại là một sự nhục nhã.
Trần Thiển phẫn uất mở cửa chạy ra khỏi nhà, cô siết chặt nắm đấm đứng ở trước cửa nhà của Tống Hàm vì muốn đấm anh. Tuy nhiên, Trần Thiển biết bản thân mình không đánh được Tống Hàm vì anh có đai đen Karate, là một võ sĩ thực thụ nên chuyện đấm được anh quả thực không phải là điều dễ dàng.
Nhưng nếu không đấm anh thì cô cũng không yên được. Trần Thiển vung vẩy tay chân trước cửa nhà của Tống Hàm cứ như luyện võ, đúng lúc ấy Tống Hàm mở cửa bước ra định đi vứt rác thì bị nắm đấm của Trần Thiển giáng thẳng vào mặt.
Bốp!
Tống Hàm bị Trần Thiển đấm đến chảy cả máu mũi, cô hoảng hốt trợn mắt nhìn anh, cú đấm đó cô vung quá tay nên mới gây ra chấn thương nặng như vậy.
Tống Hàm đưa tay quệt vết máu trên mũi, anh siết chặt lấy túi rác, ánh mắt giận dữ liếc nhìn Trần Thiển rồi hét lớn:
"Trần Thiển, em tới số với tôi rồi!"
Trần Thiển sợ hãi chạy thẳng về nhà đóng chặt cửa lại, cô vừa khóa cửa vừa niệm thần chú mong rằng Tống Hàm sẽ không đánh lại mình.
Rầm!
"Trần Thiển, em mau ra đây cho tôi, có ra đây không thì bảo?"
Tống Hàm liên tục đập cửa nhà của Trần Thiển, có vẻ như lần này anh thực sự đã nổi giận rồi. Trần Thiển đứng co ro đằng sau cánh cửa, cô nói vọng ra:
"Tôi… tôi không cố ý đấm anh đâu, là anh tự va phải nắm đấm của tôi ấy chứ."
Rầm!
Tiếng đập cửa khiến Trần Thiển giật mình lùi lại, Tống Hàm đứng bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi. Anh bị cô đấm tới chảy cả máu mũi thế này không bực mới là lạ.
"Trần Thiển, đừng có để tôi bắt được em, nếu không thì đừng trách tôi."
Sau đó, ở bên ngoài bỗng yên ắng đến lạ thường.
Chắc là Tống Hàm đã về nhà rồi nên cô mới không nghe thấy tiếng đập cửa và giọng nói của anh nữa.
Trần Thiển vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sáng mai cô phải đi học thật sớm để không phải chạm mặt anh chứ nếu không cô sẽ bị anh đấm lại mất.

Sáng hôm sau.
Trần Thiển đeo balo trên vai, chầm chậm bước ra khỏi nhà một cách nhẹ nhàng nhất. Cô vừa bước vừa để ý phía sau, may mắn là cô không nhìn thấy Tống Hàm đâu cả, chắc bây giờ anh vẫn còn đang ở nhà.
Đang hí hửng cười vì sẽ thoát được thì đột nhiên Trần Thiển va phải ai đó. Cô chưa nhìn nhưng đã thầm chửi:
"Trời đất, là ai đi đứng không nhìn thế?"
"Chào buổi sáng, nhóc con bạo lực!"
Giọng nói này… không phải của Tống Hàm sao?
Trần Thiển ngơ ngác ngửa mặt lên, cô bắt gặp nụ cười và ánh mắt đầy nguy hiểm của Tống Hàm liền run lên cầm cập. Cô định vùng chạy đi thật nhanh nhưng lại bị Tống Hàm túm cổ áo giữ lại, bây giờ nhìn cô chẳng khác gì một con thỏ bất lực.
"Có chạy đằng trời nhé, hôm qua là ai đã ra tay đấm tôi trước nhỉ?"
Trần Thiển quay lại xị mặt nói với anh:
"Tôi đã nói là không cố ý rồi mà, anh tha cho tôi đi."
"Em đấm tôi đến chảy cả máu mũi, có biết hôm qua tôi phải dùng bao nhiêu giấy không?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Em Còn Yêu Anh Không?
=====================================
Tống Hàm vẫn không có ý định tha cho Trần Thiển, điều này khiến cô bức xúc vô cùng, cô đã nói là không cố ý rồi mà anh còn không chịu hiểu cho cô.
Đúng lúc ấy, Duệ Thần đột nhiên xuất hiện như một vị thần cứu giúp cho Trần Thiển. Cô mỉm cười nhìn anh ta, vẫy tay gọi Duệ Thần:
"Anh Duệ Thần, cứu em với, Tống Hàm bắt nạt em."
Duệ Thần đeo balo một bên vai đi đến, anh ta ngơ ngác hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy Duệ Thần đi đến, Tống Hàm liền thả tay ra. Trần Thiển vội vàng chạy đến núp sau lưng Duệ Thần, cô lè lưỡi nhìn Tống Hàm như muốn trêu chọc anh. Tống Hàm thấy ngứa mắt liền gõ thẳng vào trán của cô một cái cho hả dạ.
"Au… đấy anh thấy chưa, anh ta lại gõ đầu em." Trần Thiển ôm trán kéo tay Duệ Thần.
"Cậu đừng có tin con nhỏ này, hôm qua nó đấm mình đến chảy cả máu mũi đấy. Mình chỉ đang tính dạy cho nó một bài học thôi." Tống Hàm chỉ tay vào mặt cô.
"Hai người có thôi cái kiểu cứ gặp là đánh nhau đi được không? Mau đi học thôi, cẩn thận lại trễ xe buýt bây giờ."
Nghe vậy, Trần Thiển liền ôm cái trán đỏ ửng chạy vụt đi ra bến xe. Còn Tống Hàm và Duệ Thần thì chậm rãi đi ở phía sau. Trong lúc đi, Duệ Thần quay sang hỏi Tống Hàm một câu:
"Tống Hàm, cậu định hẹn hò với Uyển Thanh à?"
Tống Hàm ngoáy ngoáy lỗ tai, anh trả lời:
"Hẹn hò gì?"
"Rốt cuộc thì cậu có thích Uyển Thanh không thế?"
"Không thích!"
"Vậy cậu thích Trần Thiển à?"
"Ừ…"
Tống Hàm vừa trả lời xong, Duệ Thần liền nhếch miệng cười. Tống Hàm đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh quay sang chỉ tay vào mặt Duệ Thần.
"Này, cậu gài bẫy mình chứ gì?"
"Đâu có, là do cậu tự trả lời đó thôi. Cuối cùng thì cậu cũng thừa nhận thích Trần Thiển rồi nhé!"
"Hừ… mình sẽ không nói lại lần hai nên tùy cậu, cứ việc trêu đi, mình chẳng quan tâm."
Trường đại học nghệ thuật Kỳ Dương.
Trong lúc Duệ Thần và Tống Hàm đang đi dưới sân trường thì đột nhiên có một anh chàng chạy đến bám vào vai hai người họ. Anh chàng này có phong cách hip hop rất khác biệt, có lẽ là chỗ quen biết với cả hai người kia.
"Duệ Thần, Tống Hàm, tối mai đi hộp đêm không?"
"Tới đó làm gì?" Tống Hàm hỏi.
Anh chàng kia khẽ đấm vào người Tống Hàm, mỉm cười:
"Thì đến giải trí chứ còn làm gì nữa, cái thằng này thật là…"
Trước khi rời đi, anh chàng đó còn nói thêm:
"Nghe nói ở đấy có nhiều cô gái xinh đẹp lại nóng bỏng lắm, kiểu gì cũng tìm được một cô em hợp gu hai cậu. Nhớ tối mai nhé, tầm 8 giờ tối hẹn nhau trước quán bar T-night."
Trong khi đó, trường đại học kiến trúc Kỳ Dương.
Trần Thiển đang ngồi tô tượng thì có đám con gái đang bàn tán cái gì đó rồi kéo đến chỗ của Trần Thiển. Một người trong số đó nói với cô:
"Trần Thiển, tối mai đi chơi với bọn mình không?"
"Đi chơi ở đâu?" Trần Thiển hỏi lại.
"Quán bar T-night."
Nghe đến quán bar là Trần Thiển liền lắc đầu, cô xua tay:
"Không, mình không đến đó đâu."
Thấy cô từ chối, mấy cô gái liền nói khéo:
"Đi đi mà Trần Thiển, ở đó có nhiều thứ thú vị lắm. Nghe nói có thể tìm bạn trai ở đó đó, mà Trần Thiển chưa có bạn trai mà, đi cùng đi cho vui."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.