Chương trước
Chương sau
Nghe Tần Dịch hỏi vậy, gương mặt của Sở Uyển Thanh bỗng đỏ ửng vì ngại ngùng và tỏ ra lúng túng. Nhưng còn Tống Hàm thì khác, anh đã thẳng thắn mà trả lời rằng:
"Yêu nhau gì chứ? Bọn mình chỉ là bạn bè thôi."
Sở Uyển Thanh liếc mắt nhìn Tống Hàm có chút thất vọng, cô ấy gượng cười rồi gật đầu nói theo anh:
"Ừm… bọn mình chỉ là bạn bình thường thôi."
Dù đã biết họ chỉ là bạn bè của nhau nhưng Trần Thiển vẫn cảm nhận được Sở Uyển Thanh đối với Tống Hàm không giống như bạn bè bình thường, nói thẳng ra là ánh mắt của Sở Uyển Thanh lúc này dành cho Tống Hàm rất giống với ánh mắt trước đây Trần Thiển đã dành cho anh. Đó là ánh mắt của một người khi đứng trước mặt người mình yêu.
Duệ Hân để ý Trần Thiển có vẻ không vui với sự xuất hiện của Sở Uyển Thanh vì thế đã chủ động kéo cô đi chơi các trò chơi khác cho thư giãn đầu óc.
"Trần Thiển, chúng ta đến kia chơi gắp thú đi."
"Được."
Hai cô gái khoác tay nhau chạy vội đến máy gắp thú nhồi bông ở đằng xa, thấy vậy đám con trai liền đuổi theo hai người họ, duy chỉ có Tống Hàm là chưa chạy theo vội mà anh đã đứng lại nói với Sở Uyển Thanh:
"Chân cậu đang bị thương hay là cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu, mình muốn tới đó chơi gắp thú, mình cũng thích trò đó lắm."
Sở Uyển Thanh luôn tỏ ra e thẹn trước mặt Tống Hàm, con gái có phải đều giống như cô ấy, luôn thích tỏ ra yếu đuối để được bạn trai hoặc người mình thích quan tâm, che chở không?
Tống Hàm dìu Sở Uyển Thanh đến máy gắp thú mà Trần Thiển và Duệ Hân đang chơi, anh cảm thấy cái trò gắp thú này thật nhàm chán và nó chỉ là trò của mấy bọn con gái. Duệ Hân may mắn gắp được con thú bông mình muốn vì thế đã nhảy cẫng lên vì sung sướng.
"Hoan hô, gắp được rồi."
Trần Thiển cũng không muốn chịu thua Duệ Hân, tuy trước giờ cô chơi trò này rất kém nhưng hôm nay cô phải gắp được con gấu bông mà mình muốn. Nhưng Trần Thiển di chuyển thế nào cũng không thể gắp được, Tần Dịch thấy vậy liền cười nhạo cô:
"Ahaha, Trần Thiển em gắp kiểu đấy thì có tiêu hết tiền cũng chẳng gắp được con nào đâu."
"Thì sao? Chẳng qua là máy này nó bị trục trặc thôi."
Trước mặt Tống Hàm và cô gái thích anh, Trần Thiển không thể mất mặt như thế được. Cô chạy sang máy gắp thú bên cạnh để chơi nhưng dù có đổi máy thì sự xui xẻo vẫn ập tới với Trần Thiển cô.
Tần Dịch được phen cười vỡ bụng sau đó với tay gọi Sở Uyển Thanh và Tống Hàm tới, anh ta nói:
"Uyển Thanh, cậu có muốn thử không?"
Sở Uyển Thanh đi theo sự dìu dắt của Tống Hàm bước đến trước máy gắp thú, cô ấy bỏ tiền vào máy nhưng lúc định di chuyển thì lại ngập ngừng.
"Sao thế? Cậu không chọn được gấu bông mình thích à?" Duệ Thần bỗng hỏi.
Sở Uyển Thanh lắc đầu rồi tự buông tay ra, cô ấy quay sang nói với Tống Hàm:
"Tống Hàm, mình không chắc là sẽ gắp được con gấu đó, cậu gắp giúp mình được không?"
Lại là cái chiêu trò muốn được Tống Hàm quan tâm, vì Trần Thiển cũng từng như vậy nên cô cảm thấy cũng quen thuộc quá rồi.
Tống Hàm liếc mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Sở Uyển Thanh, anh xác định vị trí của con gấu bông mà cô ấy muốn rồi bắt đầu tiến hành. Quả nhiên Tống Hàm chơi trò này rất giỏi, chỉ trong nháy mắt anh đã có thể gắp trúng con gấu bông mà Sở Uyển Thanh thích.
"Đây, của cậu." Tống Hàm đưa gấu bông cho Sở Uyển Thanh.
Sở Uyển Thanh thích thú cầm lấy con gấu rồi siết chặt lấy tay của Tống Hàm, cảm ơn anh ríu rít.
Thấy Tống Hàm chơi giỏi như vậy, Tần Dịch liền huých nhẹ vào người anh:
"Cậu gắp gấu bông tặng Trần Thiển nữa đi, có mình em ấy là không có gấu."
Trần Thiển nghe vậy bèn xua tay:
"Không cần đâu, em chẳng cần anh ta giúp."
"Thì có ai giúp đâu, muốn lấy gấu bông thì tự đi mà làm." Tống Hàm nhàn nhạt đáp.
"Anh tưởng tôi muốn anh gắp hộ tôi lắm chắc? Không có anh thì tôi vẫn lấy được thứ tôi muốn."
"Ừ, vậy thử làm đi, có gắp tới sáng mai em cũng chẳng gắp nổi."
Tống Hàm và Trần Thiển lại bắt đầu cãi nhau, sở dĩ Tống Hàm chắc chắn Trần Thiển không gắp được vì trước đây anh đã từng rủ cô chơi trò này và cuối cùng tiêu hết tiền cũng chẳng gắp được con thú bông nào cả. Trần Thiển đã khóc rất nhiều vì thế Tống Hàm đã gắp lấy một con gấu to nhất trong đó tặng cho cô, nó cũng là con gấu bông mà Trần Thiển vẫn đang giữ tới tận bây giờ.
Tuy Tống Hàm và Trần Thiển cãi nhau nhưng Sở Uyển Thanh vẫn nhận thấy giữa hai người họ có sự thân thiết kì lạ. Cô ấy bỗng hỏi:
"Tống Hàm, cậu và Trần Thiển là gì của nhau thế?"
"Ờ thì con bé này là người y…"
"Là hàng xóm ạ! Em và anh ta là hàng xóm, nhà ở ngay cạnh nhau đó chị."
Tống Hàm đang định nói Trần Thiển là người yêu cũ thì bị cô chặn họng lại. Sở Uyển Thanh sau khi biết giữa hai người họ không có gì với nhau thì nụ cười trên môi cũng trở nên an tâm hơn.
Tốt nhất là nên giấu kín mối quan hệ đã xảy ra trước đây giữa Tống Hàm và Trần Thiển. Cái mối tình trẻ con hồi cấp ba ấy, nên bị chôn vùi trong quá khứ và không bao giờ đào bới nó lên nữa.
Nhưng để quên chuyện đó đúng là không hề dễ dàng, trong khi cả hai người họ… vẫn còn gì đó với nhau.
Kết thúc buổi đi chơi ngày chủ nhật, năm người họ liền rảo bước đi về.
Lúc này trời cũng tối rồi, mải mê chơi cả ngày mà quên đi thời gian và ngày mai sẽ lại bắt đầu tuần mới bận rộn.
Năm người họ đi trên đường trở về nhà, Tống Hàm và Sở Uyển Thanh đi phía trước, Tần Dịch khoác vai Duệ Hân đi phía sau, còn Trần Thiển và Duệ Thần thì đi cuối cùng.
Đi đến ngã tư, nhà của mỗi người đều nằm một ngả khác nhau, Tống Hàm đột nhiên quay lại nói với mọi người:
"Các cậu về trước nhé, mình đưa Uyển Thanh ra bến xe trước."
"Được, đi đi." Tần Dịch phẩy tay.
Trước khi đi, Tống Hàm còn liếc mắt nhìn Trần Thiển, thấy cô đang cười nói gì đó với Duệ Thần liền quay mặt rời đi. Sau khi Tống Hàm và Sở Uyển Thanh đi riêng rẽ thì Tần Dịch liền quay người nói với Trần Thiển:
"Tiểu Thiển Thiển, chúng ta chia tay ở đây nhé! Có tự đi về nhà một mình được không đó?"
"Đương nhiên rồi, chung cư cũng gần đây thôi nên mọi người không cần lo đâu."
Nói rồi, Trần Thiển một mình đi một lối để trở về nhà, cảm thấy không an tâm Duệ Hân đã huých vào tay anh trai mình.
"Anh, anh mau đưa Trần Thiển về đi, buổi tối con gái đi một mình nguy hiểm lắm."
"Em là chị của anh đấy à? Ra lệnh cứ như đúng rồi vậy."
"Anh trai, nhờ anh đưa Trần Thiển về nhà hộ anh Tống Hàm, có được không?"
Duệ Hân vì lo lắng cho Trần Thiển nên mới để anh trai đưa cô về nhà. Thực lòng mà nói Duệ Thần cũng coi Trần Thiển giống em gái nên cũng có chút quan tâm đến cô.
Trần Thiển đang rảo bước trên đường thì đột nhiên Duệ Thần từ phía sau chạy tới, cô ngơ ngác hỏi:
"Anh Duệ Thần, anh không về à?"
"Thấy em đi một mình thế này anh không yên tâm, lỡ gặp phải kẻ xấu anh cũng chẳng biết nói gì với Tống Hàm nữa."
"Sao tự nhiên nhắc đến anh ta? Em và anh ta chẳng có gì đâu."
Duệ Thần là một người dường như rất hoàn hảo, đẹp trai, gia cảnh khá giả, có tài năng và đặc biệt là đối xử rất tốt với mọi người cũng như Trần Thiển. Một người con trai tốt đẹp về mọi mặt này chẳng ai ngờ là chưa từng có một mảnh tình vắt vai, bởi Duệ Thần không biết tán gái cũng chẳng biết yêu một người là phải làm thế nào.
Trần Thiển và Duệ Thần coi nhau như anh em trong nhà, hành xử với nhau cũng thoáng không bị gò bó.
Đang đi trên đường rất bình thường đột nhiên Duệ Thần hỏi cô một câu khiến cô bất ngờ:
"Trần Thiển, em có định quay lại với Tống Hàm không?"
Hình như ai cũng muốn Trần Thiển và Tống Hàm quay lại như trước đây nhỉ? Nhưng tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu và cũng không phải dễ dàng nối lại được như trước kia. Chia tay rồi quay lại không hề khó, cái khó ở đây là cảm xúc dành cho nhau sẽ chẳng như trước được nữa.
"Sao anh lại hỏi em như vậy? Tống Hàm và em chia tay rồi, em không có ý định yêu lại người yêu cũ đâu."
"Nhưng em không nghĩ là Tống Hàm vẫn còn tình cảm với em sao?"
Nghe tới đây, Trần Thiển bỗng bật cười:
"Haha, không đời nào có chuyện đó. Anh cũng thấy rồi đó thôi, em và anh ta ghét nhau như chó với mèo, cãi nhau suốt ngày ra đó thì lấy đâu ra mà còn tình cảm."1
Những người yêu nhau thật kỳ lạ, Duệ Thần nghĩ Tần Dịch và Duệ Hân đã kì lạ lắm rồi nhưng giữa Tống Hàm và Trần Thiển còn kì lạ hơn thế. Khó hiểu thực sự! Không biết họ đang nghĩ gì nữa trong khi cả hai vẫn còn tình cảm với nhau.
Sau khi đưa Trần Thiển an toàn trở về nhà, Duệ Thần cũng nhanh chóng trở về. Cô mệt mỏi bước vào trong phòng tắm, xả nước vào trong bồn và cởi quần áo ra. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi là Trần Thiển lại ngâm mình trong bồn nước nóng, như thế sẽ khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Trần Thiển nhớ đến lời nói của Duệ Thần đã nói rằng:
"Nhưng em không nghĩ là Tống Hàm vẫn còn tình cảm với em sao?"
Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai của cô, Trần Thiển thẫn thờ nhớ đến nụ hôn tối hôm ấy và cả câu nói trong lúc say của Tống Hàm nữa.
Anh đã nói: "Đừng bỏ rơi tôi, ba mẹ tôi đã bỏ rơi tôi rồi vậy mà đến cả em cũng muốn bỏ rơi tôi nữa sao?"
Người ta nói con người khi say thì những lời phát ra khi đó đều rất thật lòng. Nếu như những gì Tống Hàm nói khi đó là thật, anh thực sự không muốn rời xa cô vậy tại sao năm đó anh lại chủ động chia tay cô trước?
Tắm xong, Trần Thiển mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô chạy ra mở cửa thì phát hiện đó là Tống Hàm. Cô lưỡng lự hỏi:
"Có chuyện gì không?"
Tống Hàm đột nhiên chìa tay ra đưa con gấu bông mà hôm nay Trần Thiển loay hoay mãi không thể gắp được, anh nói:
"Em quả nhiên vẫn vụng về như hồi xưa. Mau cầm lấy đi… coi như là tặng em đấy!"
Câu nói này của Tống Hàm khiến Trần Thiển nhớ lại năm đó. Khi ấy anh cũng từng nói câu này với cô, không khác dù chỉ là một chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.