Đột nhiên đèn được bật sáng lên.
Từng dây đèn màu lần lượt sáng lên, phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi còn có vẻ quỷ dị đáng sợ đã trở lại một khung cảnh tuyệt đẹp của trần gian.
Máy quay một lần nữa tập trung vào người đẹp quyến rũ ở trung tâm.
[ Phù...cuối cùng cũng sống lại. ]
[ Ngắm người đẹp thật là rửa mắt. ]
[ Cục cưng Tinh Tinh, hứa với em, lần sau chị đừng quậy phá âm phủ nữa, được không? ]
[ Đúng vậy, tôi e rằng tất cả da gà trong đời tôi đều góp phần vào chương trình ngày hôm nay rồi. ]
[ Kinh khủng như vậy sao, những người đam mê tâm linh kiểu, cái này còn không không được tính là món khai vị nữa. ]
[ Tôi thì khác, tôi không sợ chuyện ma mà sợ tiếng hét, tiếng hét chói tai của ba cô gái kia gần như khiến tôi mất hồn. ]
[+1 ]
Anh quay phim ở phía sau dường như rất hiểu tâm lý của các khán giả, bắt đầu zoom cận cảnh vào từng khách mời.
Thế là các khách mời vẫn còn đang chìm trong tàn dư còn dư lại của câu chuyện ma, mà mất cảnh giác để bị quay cận cảnh.
Giang Vũ: Mỉa mai.
Cố Giao: Bình thản.
Lâm Dao: Méo mó.
Sầm xuân: Méo mó.
Văn Gia: Vừa méo mó vừa phấn khích.
Tần Lộ Lệ: Tôi hơi sợ.
Tô Yểm Tinh: Vô cảm.
Mà khi máy quay hướng đến khuôn mặt của Lục Dã, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-dinh-luu/2887468/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.