Khi Lục Dã nói ra câu này, Lâm Dao bật cười thành tiếng.
Không biết có phải cô ấy đã nghĩ đến cái gì hay không mà tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng nhịn không được dựa vào trên ghế sô pha cười điên cuồng: "Lục, Lục lão sư." Cô ấy thở hồng hộc nói: "Đẹp mà không dùng được, đẹp mà không dùng được, ha ha ha... "
Lục Dã thản nhiên liếc qua.
Tiếng cười của Lâm Dao đột nhiên dừng lại, chỉ thấy sau đó cô 'nấc' lên mấy tiếng không dứt.
Một lúc sau, tiếng ợ hơi của cô là âm thanh duy nhất được nghe thấy trên ban công ngoài trời.
Cả mặt Lâm Dao đỏ bừng.
Giang Vũ khoanh tay hai tay trước ngực, anh ấy khịt nhẹ chóp mũi, Cố Giao lo lắng nói: "Lâm Dao, không sao chứ?"
Lâm Dao xua tay: "Không sao, tôi nấc cụt thôi không sao."
Giang Vũ cười khẩy: "Vui quá hóa buồn."
Tô Yểm Tnh lấy khăn giấy trên bàn trà đưa qua, Lâm Dao ôm vào trong lòng và bày ra biểu cảm "Chị, chị đã cứu em một mạng."
Thấy Lâm Dao đã bình tĩnh lại, Tô Yểm Tinh mới nhìn sang Lục Dã.
Anh trả lời xong câu hỏi, cứ như vừa tạm biệt được một chuyện lớn trong đời vậy, anh không còn nhìn cô nữa và quay lại nghịch điện thoại, một tay đút túi, hai chân dài bắt chéo qua, bộ dạng nhìn trông rất buồn chán.
Tô Yểm Tinh:...
Được.
Xem như anh đáng sợ.
Lúc này, nữ nhân viên công tác lại rút ra một tấm thẻ khác, cô ấy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-dinh-luu/2887464/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.