Chương trước
Chương sau
“Chị dâu, chị sống hạnh phúc chứ?”

Đây là câu đầu tiên Tiểu Quan nói với tôi, hai chúng tôi gặp nhau ở một quán đồ ăn cay ở cổng tiểu khu.

Tiểu tam không phải là nên dứt khoát nói thẳng ra hay sao?

Sao lại còn quan tâm chất lượng cuộc sống của bạn gái chính thất vậy?

“Lời của cô là có ý gì vậy?”

“Không có gì.” Tiểu Quan cúi người rời đi

Tôi ghét nhất là mấy người nói chuyện nửa vời, nhanh chân bước lên chặn cô ta: “Tiểu Quan, cô muốn nói cho tôi biết chuyện của cô với Tô Nham có đúng không? Yên tâm, tôi đã chuẩn bị tâm lí rồi, mọi hậu quả tôi đều chịu được.”

“Tôi và anh Tô? Chị dâu, chị hiểu lầm em chuyện gì à?”

Hiểu lầm?

Vậy rốt cuộc cô ta muốn nói gì?

“Em vô tình nghe thấy anh Tô gọi điện muốn nghe tư vấn chuyện bảo hiểm cho người yêu ở cơ quan. Chuyện này chị không biết sao?”

Mua bảo hiểm? Tôi chưa từng nghe thấy Tô Nham nhắc về vấn đề này.

“Bọn chị vẫn còn chưa kết hôn, nhiều chuyện rắc rối cần gì phải vội vàng thế, anh ấy sao phải sau lưng chị hỏi thăm chuyện này vậy?” Lời của Tiểu Quan khiến tôi phải suy nghĩ.

Đúng vậy? Sao thế nhỉ?

Từ ám thị trong mắt Tiểu Quan, tôi thấy một loại tín hiệu nguy hiểm.

Nguy hiểm đó không thể diễn tả được, chỉ có thể ngầm hiểu.

“Không thể nào” Tôi lắc đầu, “Nói thật với cô, từ mấy dấu hiệu hiện tại, tôi đã cảm thấy giữa tôi và Tô Nham có người thứ 3 rồi, mà cô đang là một trong số tình nghi.”

“Em?” Tiểu Quan lập tức phủ nhận, “Sao em có thể nhìn trúng loại người như Tô Nham?”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Quan gọi trực tiếp tên của Tô Nham, trước đây đều là anh Tô, mà lần này có thể thấy thái độ chán ghét của cô ta.

“Chắc là chị không biết chuyện Tô Nham với bạn gái trước của anh ta đúng chứ?” Cô ta đột nhiên hỏi tôi.

Chuyện này Tô Nham từng nói với tôi, bạn gái cũ của anh ta hình như là nhân viên công ty đối tác, hai người vì hay tiếp xúc công việc nên có quen biết nhau, nhưng tính cách khác biệt lớn nên sau đó chia tay trong hòa bình.

“Anh ta nói với chị là chia tay trong hòa bình?” Tiểu Quan nói tiếp, “Chị dâu, với tư cách là phụ nữ, em cảm thấy nên nói chị biết chuyện này, vì thế chị tuyệt đối đừng nói với Tô Nham là em nói, không thì em không có cách nào đến công ty làm việc mất.”

“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.”

Cứ như vậy, Tiểu Quan nói ra hết mấy chuyện mà cô ta biết.

Cô ta nói, trước khi quen tôi, Tô Nham từng qua lại với một phú bà, cô gái đó không xinh lắm nhưng lại yêu sâu đậm Tô Nham, sau đó giữa hai người có người thứ 3 mới dẫn đến chia tay, Tô Nham đào không ít tiền của cô gái đó.

Tôi chăm chú nghe, Tiểu Quan bỗng hỏi tôi, “Chị dâu, bố mẹ chị làm gì?”

“Cô hỏi cái này làm gì?” Tôi bắt đầu cảnh giác.

“Chỉ làm em thấy, Tô Nham là một người vụ lợi, mấy người bạn gái anh ta qua lại đều giàu có cả!”

Bố mẹ tôi đúng thực từng làm lãnh đạo, nhưng tôi cũng không đến mức là phú bà, chỉ là không cần phải lo cơm áo gạo tiền ở trong thành phố này, lại có thể cho Tô Nham đào mỏ được sao?

Sau đó, Tiểu Quan lại suy đoán ra: “Vì thế, anh ta chuẩn bị mua bảo hiểm cho chị.”

Tôi hoảng sợ đến mức bịt tai: “Cô đừng nói gì nữa.”

Sau đó Tiểu Quan thực tự ngậm miệng lại.

Nhưng trước lúc tạm biệt, cô ta lại nói với tôi: “Người thứ 3 giữa anh ta và bạn gái cũ hình như là bạn học cấp 3 của anh ta.”

“Sao cô biết mấy chuyện này?” Tôi thật sự không nghĩ ra, nếu như tất cả Tiểu Quan nói là thật, thì sao một đồng nghiệp như cô ta lại hiểu rõ Tô Nham hơn cả tôi?

“Em nghe thấy được. Có một lần cô gái kia đến công ty tìm anh ta, hai người bọn họ cãi nhau ở hành lang, em nghe cô gái kia nói đã kiểm tra weibo của anh ta…”

Tiểu Quan dường như cảm thấy bản thân đã quá lời, không nói mấy lời phía sau, vỗ vai tôi an ủi, “Chị dâu, em tin những chuyện này chị nhất định có thể hiểu ra.”

Mấy lời này cứ như kiểu cô ta đã thay tôi đoán ra được đáp án chính xác rồi.

Tôi như người mất hồn đi về nhà, nghĩ đến muôn vàn khả năng có thể xảy ra mà thấy rùng mình.

Tôi an ủi bản thân, tất cả chỉ là lời nói từ một phía của Tiểu Quan, trước khi tìm được chứng cứ xác thực, tôi không nên tùy ý kết tội Tô Nham.

Tô Nham đang tắm, điện thoại của anh ta đang để trên bàn uống trà.

Tôi luôn cho rằng điện thoại là phòng tuyến cuối cùng của đôi tình nhân, cho dù tình yêu có nồng nhiệt hay yêu nhau mấy chục năm thì vẫn nên chừa lại cho đối phương điện thoại, nhưng hôm nay, chiếc điện thoại đó đã thu hút tôi, mắt tôi không thể rời nó, cuối cùng ma xui quỷ khiến tôi cầm nó lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.