Chưa có thời khắc nào Cố Khinh Chu cảm thấy tự lập là điều quan trọng đến thế. Mẹ Cố lúc nhỏ dựa dẫm vào cha mẹ, trưởng thành dựa vào đám đàn ông vui chơi qua đường, sau rốt dựa vào đức lang quân, vì vậy bà mãi mãi không có khả năng lay chuyển điều gì. Bà không kiểm soát được suy nghĩ của chồng, cũng không chi phối được tư tưởng của con, cho nên chỉ có thể bị động tiếp nhận kết cục không mong muốn.
Trên đời này có người để dựa dẫm là tốt, song nếu sau lưng không có ai chống đỡ thì con đường duy nhất là tự lực cánh sinh.
Cố Khinh Chu ra đi không ngoái lại, đem theo chút sự sống cuối cùng rời khỏi căn nhà. Tòa biệt thự xa hoa tráng lệ sau lưng y hệt như một chiếc lồng giam, có kẻ vẫy vùng tìm cách thoát ra, có người thà chết chứ không di dịch một bước.
Thời tiết Hải Thành dần ấm áp, mọi người ở công ty cũng trở lại với guồng quay công việc bận rộn. Chậu chuối cảnh cao cỡ nửa người kế bên khung cửa sổ sát đất đã đổi thành trúc phú quý, thân cành xanh biếc bóng bẩy, hiềm vì lâu ngày bị bỏ bê nên lá cây đã ngả màu vàng úa.
Giữa giờ nghỉ trưa, Phương Hiệp mặt không cảm xúc ngồi trước máy tính giành giật từng giây hoàn thành bản vẽ, tốc độ gõ bàn phím mỗi lúc một cuồng loạn, ai nấy nghe được đều hoảng hốt. Kết cục máy tính kẹt cứng, cô nàng sôi máu quăng chuột: “Mẹ kiếp, tức chết đi được! Lão lợn kia điên rồi, tống cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-bi-toi-boi-bac-giau-to-roi/1086799/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.