Chương trước
Chương sau
Nếu Phó Kiến Hưng thật lòng thích đứa bé này, tôi giữ lại cũng không phải một lựa chọn tệ, còn về sự tồn tại của Lục Hòa Nhi, tôi đã chịu đựng hai năm rồi, những ngày tháng tồi tệ đó đã trôi qua rồi, sau này có đứa bé ở bên tôi, cuộc sống của tôi còn có thể tệ đến đâu được nữa?
So với việc đứa bé không có tình thương của ba, tôi chịu chút ấm ức thì có tính là gì chứ.
Nhưng những thứ này, đè nén càng sâu, lúc bùng nổ sẽ càng khiến người ta dễ sụp đổ.
Mấy ngày tiếp theo trời đều đổ mưa lớn, mỗi khi đến mùa này, sẽ có một bộ phận của Thuận Thành bị lụt, vì muốn thực hiện chủ nghĩa nhân đạo, mấy ngày này công ty đều cho tan làm sớm hơn bình thường một chút.
Biết Phó Kiến Hưng sẽ không để mặc Lục Hòa Nhi sợ sấm chớp mà không quan tâm đến, nên mấy ngày này anh đều sẽ không về biệt thự, vậy nên tôi cũng không về đó, ở chung cư Vân Đồng ít nhất còn có Mộng Thu ở bên.
Vì chuyện đá khoáng lam tinh, Mộng Thu gần như không còn đi quán bar nữa, bắt đầu ở nhà nghiên cứu bữa ăn cho tôi, có cô ấy ở đây, tôi sống cũng khá ổn.
Chỉ là, sau khi nghĩ thông suốt một vài chuyện gì đó, tinh thần con người ta sẽ bị ảnh hưởng, tôi không còn trông chờ Phó Kiến Hưng đến thăm tôi nữa, nhưng tôi sẽ thường xuyên ngồi ngây ngốc một mình.
Có lúc ngồi lâu quá, tôi sẽ vô cùng khó chịu, Trình Quyết Phong kê cho tôi không ít thuốc, dặn dò tôi nhớ phải ăn uống đầy đủ, nhưng tôi cứ luôn quên việc uống thuốc, nếu không phải Mộng Thu nhắc nhở, tôi sẽ thường xuyên quên mất chuyện này.
Một tuần liền, những cơn mưa như trút nước cuối cùng đã dừng lại, Thuận Thành cũng bắt đầu xuất hiện ánh nắng.
Kiểm toán của Phó thị đã bắt đầu rồi, tôi cũng bận rộn với chuyện của Hoa Việt, Mộng Thu nói muốn đi du lịch vài ngày, dạo chơi đâu đó.
Tôi biết trong lòng cô ấy có tâm sự, chuyện đá khoáng lam tinh, nếu không phải có cục trưởng Trần giúp đỡ, chỉ sợ là cô ấy sẽ bị tuyên án mười mấy năm tù rồi.
Cô ấy phẫn uất, nhưng chỉ có thể đè nén trong lòng, cho dù biết là do Lục Hòa Nhi làm, cô ấy cũng không thể làm gì, Phó Kiến Hưng còn bảo vệ cô ta một ngày, người khác sẽ không thể làm gì cô ta một ngày.
Vì vậy, Mộng Thu không vui, muốn ra ngoài dạo chơi, tôi cũng có thể hiểu được.
Cô ấy đi rồi, đương nhiên tôi không thể tiếp tục ở lại chung cư Vân Đồng nữa, đành phải quay về biệt thự, ít nhất trong biệt thự còn có chị Trương, có người ở cùng, không đến mức chỉ có một mình tôi lẻ loi.
Giải quyết xong chuyện công ty, tôi lái xe về biệt thự, không ngờ lại trung hợp thấy Lục Hòa Nhi xuất hiện trước cổng biệt thự.
Cô ta mặc một chiếc váy dài tay màu xanh thiên thanh, đứng bên cạnh chiếc xe Jeep đen của Phó Kiến Hưng, vóc dáng cô ta mảnh khảnh, cao ráo, đứng dưới ánh chiều tà đẹp như một bức tranh.
“Đẹp thật!” Tôi không kiềm nổi lòng mà nói.
Trái tim bắt đầu có một nơi như bị nứt ra, tạo thành một vũng máu, chứa đựng sự phẫn uất và căm hận bị đè nén.
Vốn nên giảm tốc độ, nhưng tôi lại giẫm vào chân ga, xông thẳng về phía Lục Hòa Nhi, chỉ vài giây ngắn ngủi mà tôi đã bộc lộ ra những suy nghĩ xấu xa kiềm nén trong lòng.
Tôi nghĩ, chỉ cần Lục Hòa Nhi chết, tôi sẽ không cần phải chịu đựng như vậy nữa, tôi không cần phải lo lắng khi nào Phó Kiến Hưng sẽ trở về, khi nào sẽ không chút do dự mà rời đi nữa.
Giây phút chiếc xe xông về phía cô ta, tôi thật sự muốn cô ta chết đi.
Nhưng Phó Kiến Hưng lại xuất hiện, anh chặn trước mặt Lục Hòa Nhi, gương mặt anh tuấn hiện lên một lớp sương mù lạnh lẽo.
Tôi giẫm phanh ga, cảm xúc có chút hỗn loạn, ban nãy tôi thật sự muốn giết chết Lục Hòa Nhi…
Một lúc sau, Phó Kiến Hưng kéo tôi xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm: “Thẩm Mai Trang, cô đang làm gì đó!?”
Cơ thể tôi không chịu khống chế, mềm nhũn đi, anh nhanh tay nhanh mắt, ôm tôi vào lòng, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
Một lúc lâu sau, tôi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước: “Phó Kiến Hưng, để cô ta rời khỏi đây, được không?”
Hất bàn tay lạnh lẽo của anh ra, tôi nghẹn ngào: “Phó Kiến Hưng, tôi thật sự yêu anh nhiều hơn so với những gì anh nghĩ, anh đừng ép tôi, đừng để cô ta xuất hiện ở đây, tôi sẽ thật sự giết chết cô ta mất.”
Đúng vậy, lúc này tôi không hề muốn đè nén cảm xúc của mình nữa, tôi bộc lộ toàn bộ không chút che giấu cho Phó Kiến Hưng thấy, bao gồm cả sự cay độc, ích kỉ của tôi, tôi cho anh thấy toàn bộ.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Kiến Hưng mím môi, lực kéo tay tôi bất giác đã nhẹ đi không ít, anh vươn tay ra, nâng mặt tôi lên, đầu mũi anh chạm vào đầu mũi tôi, hơi thở quen thuộc bao lấy tôi, giọng nói anh khàn khàn: “Ngốc!”
Rồi anh bế ngang tôi lên, nhìn chị Trương đang chạy vội ra nói: “Gọi xe cho cô Lục!”
Chị Trương vội gật đầu.
Ban nãy Lục Hòa Nhi quá đỗi sợ hãi, lúc này mới tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch nhìn tôi và Phó Kiến Hưng, ánh mắt hướng về phía Phó Kiến Hưng, mấp máy môi, giọng nói có chút tủi thân và không cam lòng: “Anh Kiến Hưng…”
“Về đi!” Phó Kiến Hưng nói rồi bế tôi vào biệt thự.
Phía sau truyền đến giọng nói của chị Trương: “Cô Lục, xe đến rồi, mời cô về cho!”
Trở về phòng ngủ, Phó Kiến Hưng đặt tôi xuống giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi một lúc lâu, sau đó, anh tiến về phía tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi: “Sau này đừng kích động như vậy nữa! Nếu không…”
Những lời phía sau, anh không nói, chỉ cắn nhẹ lên vai tôi một cái, tôi có hơi đau, nhíu mày lại nhưng không lên tiếng.
Anh đắp chăn cho tôi xong, chuông điện thoại anh reo lên, điện thoại đặt trên đầu giường, tôi ở gần đó, vừa nhìn đã thấy là Lục Hòa Nhi gọi đến.
Phó Kiến Hưng liếc qua, không nghe máy.
Mấy cuộc gọi sau đó cũng đều do Lục Hòa Nhi gọi đến, thấy Phó Kiến Hưng không nghe máy, Lục Hòa Nhi bèn đổi thành nhắn tin.
Tôi liếc qua tin nhắn: “Anh Kiến Hưng, đừng bỏ em lại, em đã mất anh trai, bây giờ chỉ còn anh mà thôi.”
Tôi muốn cười, nhưng trong mắt như có một hạt cát bay vào vậy, tôi không cười nổi.
Phó Kiến Hưng cũng nhìn thấy rồi, nhưng anh không trả lời mà chỉ châm điếu thuốc, ngồi hút ở ban công, bóng lưng vừa lạc lõng, vừa cô độc.
Có lẽ ban nãy quá đỗi sợ hãi, nên chẳng mấy chốc tôi đã thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy là bị đánh thức bởi tiếng sấm bên ngoài, vốn tôi còn tưởng trời đã quang, mây đã tạnh, không ngờ đến nửa đêm lại có mưa lớn, sấm chớp đùng đùng.
Mấy ngày trước có Mộng Thu ở bên, tôi còn miễn cưỡng cảm thấy những đêm như vậy không đáng sợ, lúc này trong phòng ngủ trống rỗng, tia sét lóe qua cửa kính, âm thanh vang vọng trong phòng ngủ tối tăm.
Bật đèn lên, nhìn xung quanh phòng ngủ một lượt, không thấy Phó Kiến Hưng đâu, cuống thuốc rơi đầy trên ban công, xem ra anh đã hút không ít rồi.
Không thấy anh đâu, tôi đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, có lẽ anh đang ở trong phòng làm việc.
Nhưng tôi đã nghĩ nhiều rồi, phòng khách dưới tầng.
Lục Hòa Nhi mặc chiếc váy dài tay màu xanh đã ướt đẫm, đôi mắt cô ta đỏ ửng, nhìn Phó Kiến Hưng cao hơn cô ta một cái đầu với ánh mắt ngoan cố.
“Về đi!” Phó Kiến Hưng nói, giọng nói có chút bất lực.
“Không!” Lục Hòa Nhi nhếch miệng, nụ cười vô cùng ngây thơ nhưng lại vô cùng đáng thương: “Anh biết mà, em sợ sấm sét lắm.”
Dáng vẻ của Lục Hòa Nhi quá đỗi yếu ớt, nhất là lúc này người cô ta ướt sũng, đầu tóc cũng rối bời.
Một lúc lâu sau, Phó Kiến Hưng như đã thỏa hiệp, nói: “Đi tắm trước đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.