Chương trước
Chương sau
Mộng Thu ngừng tay lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể, dù sao rất nhiều người phụ nữ cũng sẽ vì một đứa trẻ mà yêu một người mà họ vốn không yêu.”
Đúng vậy, chuyện như vậy cũng không ít.
“Nếu như không còn đứa bé nữa thì sao?” Tôi hỏi, có chút hoảng hốt.
Mộng Thu giật mình, chợt vỗ vai tôi nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Đứa bé này đã hai tháng rồi, sắp thành hình rồi, bây giờ điều cậu cần làm là sinh nó ra, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Tôi giơ tay lên ôm mặt, có chút bực bội, gần đây tôi cứ luôn cảm thấy hoảng loạn, bí bách, rất nóng nảy.
Mộng Thu sấy khô tóc cho tôi, kéo tôi lên giường, an ủi tôi, bảo tôi ngủ cho ngon.
Đến nửa đêm Phó Kiến Hưng cũng không xuất hiện, nhưng sấm chớp bên ngoài cửa sổ ầm ầm cả đêm, Mộng Thu lo tôi sợ hãi ngủ không được nên ở lại cùng tôi.
Quả thực tôi không thể nào ngủ được, nhưng không phải vì sợ hãi, chỉ là trong lòng có chút bực dọc, mãi đến rất khuya tôi mới ngủ được.
Nhưng mơ mơ màng màng ngủ được không bao lâu thì tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Là Hàn Sương gọi tới, cô ấy có chút sốt ruột nói: “Giám đốc Thẩm, người bên Tín Thích đã liên lạc với bên kế toán của công ty rồi, nhưng phía bên Kiều thị…”
“Cô liên lạc với người bên AC, rồi giao quyền kiểm toán của Kiều thị cho bọn họ, cô hãy giám sát toàn bộ quá trình này.” Trạng thái hiện giờ của tôi quá rối loạn, chỉ bất cẩn một chút cũng dễ làm hỏng chuyện.
Cô ấy đáp một tiếng, rồi nói: “Còn bên Hoa Việt, cuối tháng này là bắt đầu bắt tay làm rồi, giám đốc Thẩm, có lẽ cô sẽ phải chuẩn bị đi công tác vài ngày.”
Tôi gật đầu, chuyện công tác này là bắt buộc rồi, tôi cúp máy, có chút khó chịu, cơ thể mệt đến mức không thể chịu nổi.
Tôi ngồi dậy, Mộng Thu đã nấu cháo, nhìn tôi có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, nhiều năm nay không nấu ăn, có hơi lạ tay!”
Nhìn bát cháo đen xì trên bàn, tôi cười gượng: “Cậu sẽ không đối xử tàn nhẫn với một người phụ nữ mang thai như vậy đâu nhỉ?”
Cô ấy cười, mắt híp lại thành một đường: “Tốt xấu gì cũng phải thử đi đã chứ.”
Nhìn thứ đồ đen xì trên bàn, tôi thật sự cảm thấy không cần thử tôi cũng có thể đoán ra được vị của nó, nhưng mà, thấy vẻ mặt mong chờ của cô ấy, tôi vẫn không tiếc mạng mà thử một ngụm.
“Thế nào? Ngon không?”
Thấy dáng vẻ háo hức của cô ấy, tôi thật sự không nỡ đả kích, bèn cười nói: “Nửa sống nửa chín!” Cô ấy thật sự là sát thủ nhà bếp, không thể khen ngợi được.
Không nhẫn tâm nhìn vẻ thất vọng của cô ấy, tôi cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô ấy đi theo sau, vẫn không chết tâm nói: “Tối nhớ về sớm, tớ sẽ nấu mấy món ngon!”
Tôi????
Giết tôi luôn đi!
May mà dậy sớm, đến công ty cũng không tính là muộn, vừa vào thang máy thì tôi gặp Kiều Cao Nghĩa, có những lúc tôi vẫn luôn nghĩ, cha ông ta có nhiều câu rất có đạo lí, ví dụ như, bạn càng ghét ai, người đó càng xuất hiện nhiều trong cuộc đời của bạn.
“Chào buổi sáng giám đốc Lâm!” Kiểu Cao Nghĩa nói với giọng kì lạ: “Sao thế? Tối qua trời mưa to sấm lớn, Kiến Hưng không ở bên cô à?”
Nói đến đây, anh ta lại chẹp miệng nói: “Cũng phải, Hòa Nhi sợ sấm, mỗi lần có sấm Kiến Hưng đều sẽ ở bên cô ấy, tối qua tiếng sấm kêu lớn như vậy, sao Kiến Hưng nỡ để cô ấy một mình được.”
Tôi cúi đầu nhìn viên trân châu trên giày mình, không khỏi thấy buồn cười, hóa ra tối qua Phó Kiến Hưng chợt dừng lại là vì lo cho Lục Hòa Nhi à!
Cũng phải, người trong lòng người ta, tối qua tiếng sấm lớn như vậy, anh không đi đến bên cô ta, e là cả đêm cũng không ngủ được.
Lần này, tôi không nói lại Kiều Cao Nghĩa, anh ta nói đúng, tôi không có lí do để nói lại anh ta.
Trong đoạn tình cảm này, người không được yêu, không được che chở là tôi, người ta nói, trong tam giác tình yêu, hai người yêu thương nhau mới là người yêu thật sự, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
“Này!” Kiểu Cao Nghĩa dùng cùi chỏ huých tôi, nhìn tôi nói: “Cô ngây ra gì thế, lời tôi nói cô không nghe thấy sao?”
Tôi đã bình tĩnh một lúc lâu, tôi nhìn anh ta nói: “Nghe thấy rồi, bọn họ rất đẹp đôi!”
Cửa thang máy mở ra, tôi đi ra ngoài.
Bên trong truyền đến giọng nói của Kiều Cao Nghĩa: “Thẩm Mai Trang, có phải đầu cô úng nước rồi không.”
Vào phòng làm việc, Hàn Sương ôm một sấp tài liệu đợi tôi, nhìn thấy tôi, cô ấy đặt tài liệu xuống trước mặt tôi, nói: “Giám đốc, những tài liệu này cần các bộ phận phải kí trước khi việc kiểm toán diễn ra, cô kí đi, phía bên Tín Thích đã bắt đầu rồi, mấy ngày này chắc việc kiểm toán bên Thuận Thành sẽ xong sớm thôi, đến ngày hôm sau là phải đi đến những tỉnh khác kiểm toán rồi, bên Kiều thị vẫn chưa bắt đầu, hôm nay người của AC sẽ đến đây.”
Tôi gật đầu lật tài liệu ra, vừa kí vừa nói: “Cô nhớ quan sát việc kiểm toán bên Phó thị khoảng thời gian này nhiều một chút, có vấn đề gì thì tìm tôi ngay, ngoài ra phía bên Hoa Việt cũng phải chú ý, chuẩn bị gần xong xuôi thì về cơ bản có thể khởi công rồi.”
Cô ấy gật đầu, yên lặng đợi tôi kí.
Mấy ngày gần đây tinh thần tôi không quá tốt, tối qua ngủ không được ngon giấc, xem được một ít tài liệu thì liền thấy có chút khó chịu.
Nhìn thấy đống tài liệu còn lại, tôi nói với Hàn Sương: “Cô đi làm việc trước đi! Tôi kí xong sẽ đưa cho cô.”
Cô ấy cười nói: “Không sao, tôi đợi cô kí xong rồi đi! Số tài liệu này lát nữa tôi phải mang cho bên Tín Thích và AC, chuẩn bị tiếp nhận công việc.”
Thấy cô ấy nói như vậy, tôi cũng không tiện nhiều lời thêm, cúi xuống vừa đọc vừa kí, hai bên huyệt thái dương rất đau, tôi dứt khoát kí một lèo số tài liệu còn lại rồi đưa cho Hàn Sương, nói: “Đi đi!”
Thấy trạng thái của tôi không tốt, Hàn Sương nói: “Giám đốc, cô không sao chứ?”
“Không sao!”
Chút đau đầu vặt này cũng không phải chuyện một hai ngày nữa rồi.
Nói ra cũng không có tác dụng gì, Hàn Sương cầm tài liệu đi làm việc, tôi lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Trình Quyết Phong hỏi xem sao.
Cũng thật trùng hợp, anh ta lại gọi đến ngay lúc này.
“Chuyện kiểm toán bên Phó thị đã chốt rồi, gần đây cô chuẩn bị đi công tác sao?” Tôi chưa kịp nói gì, bên kia đã hỏi.
Tôi gật đầu: “Ừm.” Tôi xoa xoa vùng trán, có chút khó chịu nói: “Gần đây, đầu tôi luôn có cảm giác váng vất, thỉnh thoảng còn đau nhói, là phản ứng bình thường khi mang thai sao?”
Phía bên kia im lặng một lúc, nói: “Ừm, có lẽ là do hai tháng trước cô không chú ý chăm sóc bản thân, tôi sẽ kê vài đơn thuốc điều hòa lại sức khỏe cho cô, cô nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để mệt quá sức.”
Tôi “ừm” một tiếng, có chút vô lực nằm xuống bản, vô cùng bất mãn nói: “Sớm biết làm mẹ vất vả như vậy thì tôi đã không sinh nữa rồi!”
Bên kia truyền đến giọng cười trầm thấp: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy! Mấy ngày nữa cô đi công tác tôi sẽ đi cùng cô, còn có người chăm sóc.”
Tôi ngơ ra, có hơi ngại nói: “Anh đi chỉ vì tôi hay là…”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng có việc.”
Hơ hơ…
“Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc!” Tôi nói, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, Trình Quyết Phong là một người bạn không tệ, làm việc có chừng mực, chu đáo.
Cúp máy, tôi mệt mỏi nằm rạp xuống bàn, tính toán thời gian, đứa bé này cũng được hai tháng rồi.
Vốn định li hôn với Phó Kiến Hưng, giải quyết xong chuyện của công ty sẽ rời khỏi Thuận Thành, nhưng người tính không bằng trời tính, đi đến bước đường này, tôi có chút mơ màng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.