Trong phòng im ắng, có chăng tiếng động chỉ được truyền từ chiếc tivi duy nhất này, Ân Tuyên Mai mắt không rời nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Thần, mà Đỗ Vũ Thần thế mà lại chuyên chú xem TV.
Trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần với biểu cảm thay đổi thất thường, Ân Tuyên Mai vặn xoắn chặt mi, cô thật sự không biết hắn có xem hiểu hay nghe hiểu được tivi đang diễn kịch gì, nói cái gì đây? Tivi đang phát sóng không phải là chương trình cho thiếu nhi, càng không được nói bằng tiếng mẹ đẻ, kênh này từ đầu đến cuối đều là được giảng giải bằng tiếng nước ngoài đó! Hơn nữa quan trọng nhất là ngay cả phụ đề cũng không có, nếu hắn thực sự hiểu bọn họ nói cái khỉ gì, điều này cũng không tránh khỏi là phóng đại quá mức đi!
“Vũ Thần, Vũ Thần.” Ân Tuyên Mai không nhịn được gọi hắn, nhưng một tiếng, hai tiếng, hắn không phản ứng, thực sự đang chìm đắm vào ti vi đến vậy sao? Cô nhăn mày nghĩ, sau đó rút kinh nghiệm vết xe đổ nãy giờ, cô lần này vỗ nhẹ bờ vai của hắn kêu:“Vũ Thần.”
“Đừng ầm ỹ, đang tới khúc cao trào.” Đỗ Vũ Thần khẽ giật cánh tay đang đặt trên vai mình ra, đầu không nhúc nhích nói.
Ánh mắt Ân Tuyên Mai lóe lên ngọn lửa, cô lại không quen bị người khác bơ đẹp, nhất là lại bị một đứa nhóc lờ đi như vậy, cho nên lần này cô không nói hai lời, một tay kéo hắn lại đối diện với mình.
“Vũ Thần.” Cô kêu lớn.
“Đáng chết, cô rốt cuộc có chuyện gì?” Đỗ Vũ Thần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-bien-hinh/9586/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.