Ba năm sau.
Trên đường nhỏ, ánh nắng mặt trời vàng óng xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu vào trong rừng rậm, mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng vẫn không đủ, u ám làm người ta có cảm giác quỷ dị.
“ Tại sao Đường huynh lại chọn nơi núi sâu này để ở lại a? Thật khó tìm,” Long Quan Ngữ không khỏi thở dài.
“ Bởi vì đây là nơi nằm phía sau hồ Ai, có đường nhỏ để đến thẳng hồ.” Thị vệ bên người hắn nói.
Thì ra là như vậy…. Long Quan Ngữ gật dầu. Hắn biết hồ Ái là nơi Đường huynh cùng Lãnh Diễm lần đầu gặp nhau.
Nghĩ đến đây hắn lại tức giận. Ba năm trước Đường huynh si tình của hắn lưu lại một phong thư, nói đem vương vị tặng cho hắn, sau đó không thấy tăm hơi đâu.
Phải thật lâu, hắn mới hỏi thăm được Lãnh Diễm cùng Đường huynh ẩn cư ở nơi chim không đẻ trứng này.
Hắn thật không hiểu nổi. Mặc dù Lãnh DIễm lớn lên đẹp như tiên nữ, nhưng dù thế nào có cần phải vì mỹ nhân vứt bỏ giang sơn không?
Cho nên hôm nay hắn tự mình tới đây, chính là muốn Đường huynh trở về.
Hắn nhìn thấy phía trước có một căn nhà nhỏ tinh sảo ưu nhã---
“Tiểu Diễm?”
Là thanh âm của ĐƯờng huynh! Long Quan Ngữ hưng phấn nghĩ.
Nghe thấy thanh âm kia, một thiếu phụ (người phụ nữ đã có chồng)từ trong nhà đi ra.
Là Lãnh Diễm.
Năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên người nàng, ngược lại làm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-bi-nguyen-rua/2848089/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.