Sau khi được Long Đan Thanh cẩn thận chiếu cố, Lãnh DIễm lại hồi phục như cũ, rất nhanh có thể xuống giường đi lại.
Hôm này, nàng nhân lúc Long Đan Thanh không có ở đây mà chuồn êm ra ngoài hít thở không khí, khi đi qua một gian phòng, nàng nghe được thành âm của Long Đan Thanh.
Xuất phát từ tò mò, nàng đứng ở cạnh cửa, xuyên thấu qua khe cửa nghe lén thanh âm tranh chấp bên trong.
“ Quốc vương, người không thể lại che chở yêu nữ kia! Đường quốc đã hạ chiến thư, nói nếu chúng ta không giao yêu nữ kia ra, bọ họ sẽ suất binh đánh tới!”
“Quan Ngữ, ta không thể vì mê tin mà mà giao thê nhi(vợ con) ra được.Vì sao các ngươi không nhìn ra nàng chỉ là một nữ tử bình thường? Nàng bị người ta khi dễ bị thương, cũng không dùng cái các ngươi gọi là chú ngữ để hại chết bất cứ kẻ nào! Nàng vô tội, vì sao các ngươi không vứt bỏ thành kiến mê tín kia đi, thật sự đi tìm hiểu nàng, hiểu rõ nàng là người như thế nào? Nàng không hề tà ác như các người đã tưởng tượng, nàng chỉ bị những nhóm người không biết, mê tín gây tổn thương! Khi nàng mất đi mẫu thân, mất đi tỷ tỷ, các ngươi còn không buông tha nàng, bức nàng đến đường cùng?! Hơn nữa các ngươi cũng không nhìn đến người thừa kế trong bụng nàng….. Các ngươi muốn tạo phản sao?” Long Đan Thanh cũng không dấu phẫn nộ của mình, tức giận thịnh nộ.
Mọi người rơi vào một mảnh trầm mặc, không khí trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-bi-nguyen-rua/2848088/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.