Kết thúc chuyến công tác trở về thành phố, Hữu Quân vội vàng sắp xếp hết mọi công việc rồi chạy như bay đến phòng khám của Trần Khanh. Nói thật thì Trần Khanh có chút bất ngờ, anh không nghĩ Hữu Quân sẽ đến nhanh như vậy. Mọi khi cậu ấy nói đến thì cũng phải gần tháng trời sau mới đến.
- Sao thế, trông cậu vội như gặp ma ấy?
Anh ta nhìn Hữu Quân mỉm cười, hễ khi nào anh chàng lãnh cảm kia có biểu hiện gì đó khác với vẻ lạnh nhạt thường ngày là anh lại hết sức tò mò. Một người mà núi sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc mặt, thế nhưng tình huống gì khiến cậu ta, một kẻ cuồng công việc, gác lại tất cả mọi việc của mình chạy như bay đến đây. Anh có chút tò mò, vì trước giờ cậu bạn này rất ít khi tỏ thái độ gì khác ngoài vẻ dửng dưng và lạnh nhạt với tất cả mọi người.
- Cậu kê thuốc đi, tôi nghĩ mình cần uống thuốc.
Hữu Quân lạnh lùng nhìn vẻ tươi cười đáng đánh kia của cậu bạn. dửng dưng buông một câu không đầu không đuôi, cứ như thể anh đến lấy thuốc hộ ai đó mà không phải mình đi khám vậy.
- Oh! phải khai bệnh mới biết bệnh gì chứ. Thuốc tôi có nhiều loại lắm, biết cậu bị gì mà cho. Sao? Lại bị mất ngủ à? Do làm việc quá độ hay…
Trần Khanh buồn cười hỏi
- Có loại thuốc nào khiến người ta đừng gặp ảo giác cũng bớt ảo tưởng thì kê cho tôi. tôi nghĩ mình bị tâm thần phân liệt.
Giọng Quân đều đều, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-xa-la-than-quen/168706/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.