Khả Hân ngẩn người khi bị Hữu Quân cầm tay kéo đi, hôm nay thật là ngoài dự tính, có quá nhiều phúc lợi rơi xuống đầu khiến cô chẳng biết phải phản ứng thế nào. Vừa được nhảy cùng anh, còn được anh nắm tay nữa. Khi anh buông tay cô ra, cô vội vàng bắt lấy tay anh trong vô thức.
Đến khi ý thức được việc mình làm, cô lúng túng không biết nên tỏ thái độ gì bây giờ. Hữu Quân nhíu mày nhìn bàn tay nhỏ nhắn kia kéo lấy tay mình. Bàn tay đó lại trở nên lúng túng muốn buông tay anh ra. Trước khi bàn tay kia rời khỏi tay anh Hữu Quân nắm lấy cô xoay người ghì lấy vai cô áp cô lên bờ tường gần đó, ánh mắt anh híp nhẹ lại nhìn cô chằm chằm.
“Đây chẳng phải là kabedon trong truyền thuyết hay sao? Không ngờ Phan tổng nhà mình cũng bắt trend nhanh thế nha”. Đang chìm đắm trong tưởng tượng thì giọng Hữu Quân vang lên làm cô sực tỉnh.
- Cô lại uống rượu? Cô út của cô không nhắn lại là không được phép uống rượu nữa hay sao?
- Oh cô tôi không có nói. Với lại tôi chỉ uống chút rượu trái cây. Cái đó không say được anh yên tâm.
Mặc dù rất muốn làm bộ say để sàm sỡ anh, nhưng cái gì cũng thế không thể quá lạm dụng, nếu không sẽ dọa sợ đối phương.
- Không say cũng không được uống nữa, cho dù ở bất kỳ đâu, bất cứ khi nào, cô rõ chưa?
- Phan tổng, cái này khó quá, tiệc rượu xã giao…
- Có nước trái cây.
Giọng anh lạnh băng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-xa-la-than-quen/168705/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.