Chương trước
Chương sau
Mặc dù không rõ hộ mạng mà Cát Uyển Nhi nói rốt cục là thứ gì, nhưng từ tiếng cười của Cát Uyển Nhi thì tôi đại khái đoán được là thứ tốt rồi.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì thì bây giờ chúng ta trở về trước đã?”
Trong mắt Từ Phượng lộ vẻ lo âu: “Em chắc chắn mình không có vấn đề gì chứ?”
Cô ấy lo cho tôi, sợ vẫn còn chuyện gì bất trắc.
“Chị xem đi, em có thể có chuyện gì nào, ngược lại là chị này. Hai ngày này có còn nằm mơ hay không?”
Từ Phượng lắc đầu: “Hai ngày nay có Cát Uyển Nhi trông chị ngủ, hai người gần như thức trắng đêm không ngủ được. Ban ngày, giữa trưa mặt trời lên mới chợp mắt được, đến lúc mặt trời xuống núi thì lập tức tỉnh dậy”
Tôi cảm thấy yên tâm, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng tháo xuống được.
Trong vòng một ngày, lúc dương khí thịnh nhất chính là thời điểm chính ngọ giữa trưa đến lúc mặt trời xuống núi được một khắc. Có lẽ đây đều là do Cát Uyển Nhi nói cho Từ Phượng biết, trong khoảng thời gian đó, dù nữ quỷ có muốn manh động cũng không thể hãm hại ngay ban ngày được, nên cơ bản không tìm được cơ hội ra tay.
“Như vậy cũng tốt, chị nhờ người trông coi công ty bên kia một chút, để cho chuyện này trôi qua chút đã hẵng về”
Từ Phượng khẽ gật đầu.
Sau khi kết thúc hành trình từ huyệt mộ, có lẽ tôi cùng Chu Tam đã có thể thương lượng điều kiện với con ma nữ kia rồi, nếu như cô ta nguyện ý rời đi thanh thản thì không sao, nếu vẫn còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách tôi và Chu Tam phải giở chút thủ đoạn rồi.
Về phần huyết ngư trêи bả vai của tôi, có thể cho cô ta xem giúp, tôi cũng đang đau đầu nghĩ biện pháp lấy huyết ngư ra ngoài, đến lúc đó không chừng có thể thương lượng thêm điều kiện cũng nên.
“Đi thôi, khỏi phải phí thời gian ở đây nữa, em không sao đâu, trở về còn một số chuyện phải giải quyết cho xong”
Từ Phượng thấy tôi khăng khăng như thế thì không tiện nói nữa, bảo Cát Uyển Nhi trông chừng tôi còn cô ấy đi làm thủ tục.
Ra khỏi bệnh viện thì trời đã nhá nhem tối, Từ Phượng tự mình mở cửa xe, khi chúng tôi về đến nhà thì thấy tên Chu Tam này đang đứng chực ở cổng nhà Từ Phượng
“Tên nhãi cậu đấy, điện thoại gọi mãi không được!”
Chu Tam tức giận, tên này đúng là đã cơm nước no nê thỏa mãn, Nhìn mặt đầy hồng nhuận kia, so với dáng vẻ lúc ở dưới huyệt mộ đúng là một trời một vực. Đang trừng mắt giận dữ không rõ vì sao sắc mặt bỗng lật nhanh một cách hiền hòa lại ngay.
“Chuyện của cậu tôi nghĩ không thể kéo dài đến ngày mai được, đến lúc thì nên giải quyết cho trót”
Nói rồi Chu Tam liếc mắt ra phía sau lưng tôi, Từ Phượng vừa mới từ trêи xe xuống tính bước lên nhà.
Vừa thấy Từ Phượng, Chu Tam lập tức thay đổi 180 độ ngay.
“Phượng Nhi, không có chuyện gì chứ, phải biết hai ngày nay anh cứ luôn lo lắng, em nếu như có chuyện gì, thì kiếp sau anh không biết phải sống thế nào nữa”
Chu Tam vừa dứt câu thì da gà da vịt quanh người tôi nổi lên bần bật. Rùng mình một cái, Cát Uyển Nhi mới bước ra mở cửa, đoàn người nhanh chóng vào nhà.
Chu Tam mang đến cơ mang là đồ vật, to có nhỏ có gộp lại thành một bao to tướng.
Từ Phượng hiển nhiên cũng không kinh ngạc cho mấy, tôi cùng Chu Tam đem đồ vật lôi vào trong nhà, kết quả tên này lại lập tức bu lại. Chắc là đang nhìn vết sẹo màu xanh trêи mặt tôi.
Sau đó, thấy vết sẹo hình đồ án nằm trêи mặt không thay đổi gì hết, hắn mới yên tâm bảo tôi lấy hết đồ vật mang ra.
Tôi làm theo lời hắn. Lúc này mới phát hiện tên này không những mang theo bùa chú, bút viết, lớn hơn còn có gà vịt cá, nhỏ có ống mực, nến, thế mà mang theo tất cả đến đây hết.
“Anh tính mở luôn tiệm tạp hóa à?”
Tôi xem xét sơ qua đồ vật Chu Tam mang đến vội hỏi khẽ hắn.
“Mở tạp hóa cái *beep*, nếu không phải vì tên nhãi nhà cậu. Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, không được thì phải bồi thường”
“Ai muốn bồi thường gì à?”
Chu Tam vừa mới nói xong, tiếng Từ Phượng sau lưng lại vang lên. Chu Tam cười lúng túng một tiếng, lúc này mới nói: “Ai muốn bồi thường đâu, làm sao có thể bồi thường chứ. Mấy món lặt vặt này vứt bên ngoài anh cũng chẳng hề hấn gì đâu”
Vừa nói còn giả bộ phất tay hào phóng.
Thật tình thì bộ dạng hắn bây giờ chả có điểm gì hào phóng cả mà trông rất khó chịu, dùng một câu hình dung đó là bên ngoài cười hi hi, trong lòng thì chửi tục đấy.
Đối với việc Chu Tam trở mặt tôi không hứng thú mấy, ngoại trừ việc hắn đem mớ đồ này đến đúng là có thể khơi gợi hứng thú của tôi.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết lai lịch vết hoa văn trêи mặt tôi rồi chứ, lúc ở dưới đó anh không chịu nói tôi biết thì thôi, bây giờ tôi đã biết rồi, anh dù sao cũng nên nói đi”
Chu Tam nhìn tôi một chút, không biết là nhìn tôi hay nhìn vết tích trêи mặt tôi.
“Không thể không nói tiểu tử cậu đúng là một tên quái vật”
Chu Tam thốt ra câu không đầu không đuôi, làm tôi cứ như hòa thượng trọc đầu sờ mãi chẳng thấy tóc.
“Cũng đừng hỏi tôi là ý gì?”
Chu Tam khẽ hừ một tiếng, không để ý tôi nữa, bắt đầu loay hoay mang đến cho tôi vài thứ.
“Em gái, đi giúp anh trai bắt một con gà trống lớn về đây được không?”
Đột nhiên Chu Tam cười híp mắt nhìn Cát Uyển Nhi nói, nhưng không ngờ Cát Uyển Nhi chỉ lườm hắn một cái rồi trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Chu Tam lững thững cùng tôi nói: “Một con gà trống lớn, nửa giờ đưa đến trước mặt tôi. Không vấn đề gì chứ”
“Nói rõ ràng chút!”
Chu Tam bất đắc dĩ cười khổ, sau đó mới chỉ vào mặt tôi, lần này là nói với Cát Uyển Nhi: “Sau nửa giờ mà con gà trống kia chưa đến đây. Vết tích trêи mặt tiểu từ này khuếch tán ra thì có là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi”
Quả nhiên Chu Tam vừa mới nhắc đến tôi, trêи mặt Cát Uyển Nhi không còn nét lạnh lùng như vậy nữa mà không thèm hỏi lý do vội ra khỏi cửa ngay.
“Anh lại đi lừa một cô gái à?”
Lần này, Chu Tam chỉ cười lạnh một tiếng, lúc này mới nói: “Cậu cũng cho là tôi lừa cô ấy à, vậy thì cậu mắc một sai lầm lớn rồi, cho tới bây giờ tôi cũng nói cho cậu biết, lai lịch vết tích trêи mặt của cậu”
“Không phải vừa mới nãy anh không muốn nói sao?”
Chu Tam cười cười, sau đó mới nói: “Nhưng bây giờ nói không được sao?”
Nói rồi Chu Tam liền xoay người lấy mấy món hắn mang đến ra, rồi nói tiếp: “Không biết cậu có phát hiện không, lúc trước chúng ta tiến vào mộ thất, nhìn thì rất hung hiểm nhưng thực tế mấy thi thể này không có lực sát thương quá lớn”
Chu Tam nói ra câu hỏi tôi vẫn luôn thắc mắc trong đầu, hắn nói ra làm tôi mới hồi tưởng lại trong đầu mình.
“Lúc ở trong hành lang tôi cũng tính hỏi nhưng anh không cho tôi cơ hội để nói ra”
“Hỏi mà không được giải thích không phải sẽ làm cậu thất vọng sao, lúc ấy tôi cũng không rõ nguyên nhân nhưng đến khi tôi ngủ một giấc thật sâu, tra duyệt tư liệu một hồi, mới vội vã đến đây như vậy”
Nói đến đây, Chu Tam ngừng một chút, sau đó lại tiếp: “Vật trêи mặt cậu, có lẽ là muốn lấy mạng của cậu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.