Khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Đùi hơi tê nên tôi cố giãn cơ thật lực, song bất ngờ lại có người đang nằm dưới chân mình, nên hành động giãn cơ lại thành một cú cước đánh thức người kia dậy.
Cát Uyển Nhi!
“Anh Trần Tùng, anh tỉnh rồi!”
Thấy tôi tỉnh, Cát Uyển Nhi vô cùng phấn khích, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh. Tôi nhớ lại lúc ở trước cửa nhà Từ Phượng, gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Sau đó liền ngủ thϊế͙p͙ đi vì quá mệt, nhưng giờ đã tỉnh lại. Tại sao lại thành ra ở viện thế này?
“Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?”
Có tiếng trao đổi ngoài cửa, cư nhiên tôi biết đó là ai, còn không phải Từ Phượng sao.
“Chà, hiện tại chưa có trường hợp tiền lệ bị mắc chứng bệnh ngoài da như vậy ở viện này, với các triệu chứng vừa đề cập, thì qua quan sát các bệnh nhân đến viện, dường như chưa từng gặp phải.”
“Không, khi mới tìm thấy cậu ấy trông như sắp chết tới nơi, mấy vết trêи mặt cứ di chuyển như vậy. Tôi nói dối anh làm cái gì chứ?”
“Thưa cô, chúng tôi phát ngôn dựa trêи cơ sở khoa học. Về phần hoa văn di chuyển mà cô nói, có thể là ảo giác do ánh sáng hoặc các yếu tố khác.”
Cửa phòng bị mở sầm ra, Từ Phượng có vẻ rất tức tối, nhưng khi quay đầu lại, nhận thấy tôi đã tỉnh thì gương mặt đang cau có của cô ấy giãn ra đôi chút.
“Sao thế, nóng nảy như vậy!”
Vị bác sĩ vừa nói chuyện vời Từ Phượng trước cửa rõ ràng đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vot-xac/1690734/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.