"Thật nha mẹ! Chú Niên giống như anh hùng xuất hiện giữa sấm sét vậy. Đoàng đoàng đoàng, đánh tan mây mù."
Cô bé rất vui vẻ, khoa chân múa tay. Khuôn mặt xinh đẹp giống hệt với Hạ Diệp Trầm, nhưng sinh động hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Trầm đen mặt. Không biết trùng hợp hay cố tình, nhưng chỉ cần người đàn ông này xuất hiện trước mặt, cô sẽ tự động nghĩ đến những lời mà Dung Nguyệt Thiên Lan nói.
"Lại đây! Con cảm ơn chú rồi, giờ chúng ta phải về nhà."
Nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn như Diệp Ngạn Trần cũng trở nên ngang bướng:
"Mẹ! Chúng con đã hứa ngày ngày đều đẩy xe cho chú ấy rồi! Con là nam tử hán đại trượng phu, không thể nuốt lời."
Hạ Diệp Trầm nghẹn họng, còn Trâm Dư Niên lại phá lên Cười:
"Diệp Trầm, em thấy rồi đó. Anh và hai đứa nhỏ rất có duyên."
Lúc này cô không nhịn được nữa, kéo cả hai đứa trẻ ra đăng sau mình.
"Hôm nay muộn rồi không được. Con hứa với người ta nhưng cũng phải nghĩ đến mình còn phải về sớm học tập chứt"
"Vậy mai chúng con có thể đẩy xe cho chú ấy sao?", Diệp Vấn bẹp miệng.
Hạ Diệp Trầm hít sâu một hơi, cũng may kiên nhẫn của cô vẫn còn đủ:
"Được"
Mất công sức lớn mới có thể đưa Diệp Vấn và Diệp Ngạn Trần lên xe. Hạ Diệp Trầm thầm nghĩ ngày mai sẽ phải thuê bao nhiêu vệ sĩ, thậm chí dặn dò nhà trường không cho hai đứa gặp mặt người đàn ông nguy hiểm kia nữa.
Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429764/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.