"Cô Hạ tại sao lại giúp tôi?"
Hạ Diệp Trầm ra khỏi nhà vệ sinh, gặp Trầm Dư Niên đứng chắn đường.
Nguyễn An Nhiên đã đi đâu mất rồi.
"Hôm đó trong biển lửa, Dư Niên một kẻ què vượt hiểm thoát ra, nhưng vẫn muốn quay lại để tìm cô. Cô Hạ, khi ấy nguy hiểm như vậy, cô từng nghĩ đến tôi chưa?”
Hạ Diệp Trầm im lặng.
Khi ấy anh gặp nguy hiểm, nhưng cô cũng bị Trầm Thiết Vỹ kè kè bên cạnh. Ngay cả thân mình còn chẳng lo được, làm sao có thể nghĩ đến người khác.
Nhưng Trầm Dư Niên không biết điều đó, anh lại đọc ra hàm ý khác trong sự im lặng đó của cô.
"Là tôi tự mình đa tình rồi, ngay từ đầu cô đã muốn tự do, từng phút từng giây đều muốn rời khỏi tôi. Lúc ấy cô cao chạy xa bay, làm sao còn nhớ đến một người như tôi tồn tại chứ!"
Những lời này làm Hạ Diệp Trầm nổi giận. Cô nghiêm mặt:
"Trầm thiếu gia, không đúng, Trầm tổng. Anh giả tạo như vậy không mệt mỏi sao? Ngay đến tận bây giờ, anh vẫn còn ngồi trên xe lăn dối lừa người đời. Anh lừa được thiên hạ, nhưng không lừa được tôi đâu. Tôi không mang nợ gì anh hết."
Cô hơi khàn giọng:
"Còn nữa, tôi không muốn bản thân mình có bất cứ quan hệ nào với anh cả. Ngay cả việc sáng nay, tôi cũng chỉ thể theo nguyện vọng của các vị cổ đông mà thôi."
Thông qua việc bỏ phiếu bầu, có thể thấy Trầm Dư Niên đạt được hầu hết phiếu tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429763/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.