"Hạ Diệp Trầm, tôi tự hỏi đã làm gì có lỗi với cô?" "Trầm Dư Niên? Anh nghĩ kỹ chưa? Cô ta không xứng đáng với anh đâu. Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình em ở bên cạnh anh mà thôi."
Trầm Dư Niên nhìn sâu vào trong mắt của Hồng Tịnh San, nhưng ánh mắt không có thần.
Anh chậm rãi lên tiếng: "Đi ngủ đi!" xếx
Sau ngày mừng thọ của bộ trưởng Nhậm một tuần, toàn bộ Đế Đô gần như đảo lộn rồi.
Viện kiểm soát Thiên Tân đề nghị lên trên tòa án, yêu cầu thẩm lại vụ án Dụ thiếu phu nhân gϊếŧ chồng năm năm trước.
Thời gian đã khiến người ta lãng quên đi rất nhiều, nhưng vụ án này không mấy ai quên được.
"Cô gái đó, không phải chết trong tù rồi sao?"
"Đúng đúng rồi đấy! Nhớ năm đó nhà tù bị cháy, người chết đến xương cũng không còn mà."
©€ó người nghe tiếng gió, lại nói nhỏ: "Các người có nghe thấy không? Nghe nói là năm đó kẻ thủ ác thật sự đã thuê người gϊếŧ chết Dụ thiếu phu nhân,nào ngờ cô ấy thoát được đấy."
"Các người nói kẻ gϊếŧ chết Dụ thiếu gia thực sự là ai!"
"Nghe nói là mẹ cậu tai" "Giời ơi, không thể nào tin được."
Cứ như vậy, một đồn mười, mười đồn trăm. Hai thành phố Thiên Tân và Đế Đô gần kề nhau, nhà nhà đều bàn tán chuyện này.
Nhà Nhậm bộ trưởng cũng căng lên như dây đàn. "Đồ ngu dốt!"
Nhậm Hạ Kiều lần đầu tiên bị cha mình đánh. Bà ta đỏ mắt, không cam lòng.
"Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429752/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.