"Dư Niên, anh vẫn chưa đi ngủ sao?"
Hồng Tịnh San ra khỏi nhà tăm, trên người chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng. Da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải miệng đẳng lưỡi khô.
Cô ta đứng trước mặt Trầm Dư Niên:
"Anh sao vậy?"
Tâm mắt người đàn ông dừng trên mặt người phụ nữ. Hồng Tịnh San yêu kiều cúi xuống, muốn dâng lên môi thơm.
Anh tránh đi.
"Dư Niên? Tại sao chứ? Chúng ta đã là vợ chồng!"
Trầm Dư Niên thong thả đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhưng xen lẫn với sự cương quyết không bị chối từ.
"Bác sĩ Hồng, cô cũng biết rằng hôn lễ kia có ý nghĩa gì." Hồng Tịnh San im miệng.
Hai người họ vẫn còn chưa lấy giấy chứng hôn nữa. Cả ngày hôm nay, những gì họ làm trên lễ đường cũng chỉ để che mắt người đời mà thôi.
Hôm đó, cô ta ở bên cạnh Trầm Dư Niên đã bị Nhậm Hạ Lan và Trầm Thiết Vỹ phát hiện. Nhậm Hạ Lan biết rắng mình mắc lừa bao lâu nay, đối với cô ta ghi thù rất sâu.
Thân phận của Hồng Tịnh San vì vậy trở nên vô cùng nhạy cảm. Lại thêm đêm đó tỉnh lại trên giường Trâm Dư Niên, nên anh quyết định tổ chức hôn lễ giả, cho cô ta một danh phận.
Nhưng Hồng Tịnh San hiểu, trái tim của người đàn ông này không có lòng.
Trầm Dư Niên mệt mỏi đứng dậy, giọng anh hơi khàn khàn:
"Đi ngủ đi! Ngày mai thức dậy còn rất nhiều việc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429751/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.