Chương trước
Chương sau
Chẳng cần biết Trầm Thiết Vỹ kêu gào đến bất lực thế nào, khi hẳn ta nhìn ra cửa sổ, cũng là lúc một chiếc xe phóng nhanh đi.

Hắn tức điên lên, gọi điện cho tên lái xe:

"Mắt mày có mù không? Không thấy Hạ Diệp Trầm vừa mới rời khỏi đấy à?"

Gã lái xe gãi đầu:

"Không phải cô ta đi cùng cậu chủ sao, tại sao lại xuống đây được rồi?"

"Còn không mau đuổi theo?", Trầm Thiết Vỹ cảm thấy tên này thật muốn chết, đến lúc nào rồi mà vẫn còn lý luận với hắn.

"Chó mát" Trầm Thiết Vỹ vung tay đấm mạnh vào tường.

Lần đầu tiên hẳn ta bị lừa như vậy, lừa đến thảm hại. Người phụ nữ tưởng như ngu ngốc kia, vậy mà có thể nghĩ ra được mưu kế tầng tầng vặn xoăn. Cô quay hắn như một con chong chóng, tranh thủ cho mình càng nhiều thời gian để lui thân.

Hạ Diệp Trầm! Chờ đó, tôi xem cô có thể trốn được đến bao giờ.
"Người đâu!", Trầm Thiết Vỹ ngay lập tức lấy lại phong độ hàng ngày, nhưng chỉ khác là, lúc này trong ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.

"Dạ, cậu chủi"

"Mau đi xác minh xem ở Hàng Châu có ai tên là Tân Tư Phong trấn Thanh Hà không? Hơn nữa, điều tra nơi ở của Trầm Dư Niên ở Vân Nam ngay lập tức. Hạ Diệp Trâm không thể tự nhiên xuất hiện ở đây được. Cô ta nhất định đã móc nối với hắn từ đó rồi."

Có thể nói, Trầm Thiết Vỹ cũng là một kẻ thông minh. Nếu hắn ta không coi thường Hạ Diệp Trầm, cũng không bị cô lừa.

Người nhận lệnh đã hiểu. Chỉ có điều, hắn hơi ngập ngừng.

"Có chuyện gì? Còn không mau nói!", Trầm Thiết Vỹ gần như sắp điên lên.

"Trầm Dư Niên đã chạy rồi. Hắn ta dẫn theo bác sĩ Hồng chạy trốn mất."

Một lũ phế vật!

Chia ra hai ngả hành động, cả hai đều thất bại. Nếu như Tân Tư Phong không có thật, hắn sẽ mất tất cả.
Tân Tư Phong là một nhân vật có thật. Có điều, ông ta không ở trấn cổ Thanh Hà Phong.

Hạ Diệp Trầm ngồi trên xe ô tô, qua lớp cửa kính trong vắt nhìn ra ngoài đường xá tấp nập, tim đập vẫn chưa hết đồn dập.

"Cô Hạ, cậu chủ không thể tự mình đến được. Cậu ấy nhờ tôi chở cô đến khu thành Nam."

Nếu như Hạ Diệp Trầm không nhầm, khu thành Nam cũng là nơi một trong những cổ đông của Thiên Nguyên đang ở, mà Trầm Thiết Vỹ còn tìm đến ông ta rồi.

Nơi trốn tốt nhất là dưới mí mắt của kẻ thù. Đạo lý này cô vẫn hiểu rất rõ, nên cũng không phản đối.

"Vậy người thân của tôi?"

"Ngay lúc cô nhắn tin cho cậu chủ, cậu ấy đã cử người đến Hàng Châu. Giờ họ đã lên máy bay rồi."

Hạ Diệp Trầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc nguy cấp nhất. Cô chỉ nhắn được mấy dòng duy nhất cho Lương Duật Thành.
[Khách sạn Bạch Lộ, đợi. Đón Hàng Châu] Mà những chữ này ký âm, chứ cũng không ghi được hẳn

chữ ra. May mà anh vẫn hiểu, cử một chiếc xe đến trước khách sạn Bạch Lộ đón cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.