Sắc mặt của Trầm Thiết Vỹ ngay lập tức đen lại. Hắn ta nhìn Hạ Diệp Trầm, giống như muốn lóc từng miếng thịt trên người cô ra.
"Trầm đại thiếu gia, anh mau uống đi! Tôi... tôi không muốn bị phạt!”
Trầm Dư Niên nhìn ly rượu kia, cũng không phản ứng gì.
Hạ Diệp Trầm càng thêm run sợ: “Trầm đại thiếu gia, xin... xin anh đó!”
Anh nhướng mày lên: “ty rượu này cô đưa cho tôi?” “Dạ... tôi thay Trâm nhị thiếu gia đưa cho anh!”
“Thì ra là do em trai tôi đưa!”, anh bật cười, đón lấy ly rượu kia lắc lắc hồi lâu.
Cuối cùng, ly rượu đó hoàn toàn hắt lên mặt Trầm Thiết Vỹ. Anh nhìn cô, nhếch khóe miệng:
“Làm trò thừa thãi! Ly rượu bẩn thỉu của hẳn, làm sao tôi đưa lên miệng mà uống được chứ?”
Hạ Diệp Trầm nháy mắt hiểu ra.
Anh đang chọc giận Trầm Thiết Vỹ, khiến cho hẳn ta trút oán hận lên mình mà quên đi cô.
Quả nhiên, bị dội rượu lên mặt, màu rượu vang đỏ chảy từng giọt theo tóc, mặt, xuống quần áo, Trầm Thiết Vỹ phát điên lên. Hắn túm lấy cổ áo người đang ngồi trên xe lăn, gẵn lên:
“Thăng nghiệt chủng, mày dám! Sao mày dám?”
Chỉ thấy Trầm Dư Niên cầm lấy cổ tay của hắn ta, vặn mạnh. Hắn ta cắn răng để bản thân không hét lên, nhưng gân trán nổi lên xanh rờn đã minh chứng cho việc lúc này hắn đau thế nào.
“Nghiệt chủng? Đứa con sinh ra dựa trên giấy hôn thú không có giá trị pháp lý như mày mới là dã chủng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429723/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.