Một thoáng im lặng bao trùm cả căn phòng.
Hạ Diệp Trầm thấy khó xử, vội vàng giải thích.
"Không phải tôi nhiều chuyện, chỉ là...
"Chỉ là sao?", Trầm Dư Niên chống hai tay xuống giường, dùng sức đẩy cả thân thể mình lên. Đến khi cô phản ứng lại, anh đã ngồi trên giường cô, mặt hai người chỉ cách nhau mấy
xăng-ti-mét ngắn ngủi.
Hạ Diệp Trầm thấy đầu óc mình tê rần, không còn khả năng sắp xếp từ ngữ nữa.
Anh như đứa trẻ đã muốn biết chuyện gì sẽ hỏi đến cùng, nhất quyết không buông tha cho cô:
"Em nói đi? Chỉ là sao? Chỉ là thương hại cho tôi? Chỉ là tò mò? Hay là lo ngại tôi chết sớm?"
"Không phải!", Hạ Diệp Trầm gần như làm theo bản năng, đưa tay chặn cái miệng chuyên nói những lời đen đủi của anh lại.
“Anh đừng có nói bừa."
"Vậy thì sao?"
“Tôi đau lòng."
Đau lòng cho những gì anh phải chịu, đau lòng cho sự cô đơn của anh.
Trầm Dư Niên thấy tim mình hình như hãng lại một nhịp. Anh từ từ cúi xuống, muốn chạm vào đôi môi hết lần này đến lần khác làm mình xao lòng kia.
Liệu nó có ngọt ngào như những lời mà cô nói không, giống như thứ độc dược vừa ăn mòn ý chí, vừa khiến cho. người khác phải chết dần chết mòn do bị nó mê hoặc?
Hơi thở hai người dần quyện vào nhau, gắn bó không rời. Hạ Diệp Trầm cũng cảm nhận được Trầm Dư Niên gần như sắp hôn mình đến nơi rồi. Nhưng đúng lúc khi hai cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429712/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.