Phải mất mấy giây sau, anh mới kịp phản ứng, đỏ mặt quay sang chỗ khác:
“Tôi không biết cô đang thay quần áo. Nhanh lên không lạnh:
Bản thân anh cũng sợ cô gặp lạnh, mới không suy nghĩ gì mà chạy vội sang bên phòng bên này.
Hơn nữa, phần nhiều cũng do anh nhớ cô, rất nhớ cô.
Nào ngờ vừa mới vào trong phòng đã thấy cô cởϊ qυầи áo đứng đó, da thịt trắng muốt mềm như sữa, tưởng như chỉ cần nhẹ động vào sẽ để lại dấu vết.
Đang lúc đông lạnh nhất, Trầm Dư Niên lại thấy thân thể mình nóng rực.
Hạ Diệp Trầm nhất quyết không xuống giường, cứ chui trong chăn, mặc từng lớp quần áo vào người.
Chết tiệt! Anh rủa thầm, tai nghe tiếng quần áo loạt xoạt vang lên đằng sau, tưởng tượng vải vóc quần áo cọ vào làn da trắng mịn của cô.
Sau đó, lại nghĩ xem nếu như mình biến thành quần áo. Anh sẽ dùng đôi tay này, khám phá từng tấc da thịt cô, vừa sưởi ấm cho cô, vừa cảm nhận sự đυ.ng chạm mình khao. khát.
Đi đôi với tình là dục. Sự khao khát của Trầm Dư Niên đối với Hạ Diệp Trầm lúc này đã không dừng lại ở sự trong sáng từng có nữa.
“Xong rồi! Hảt xì!”
Cô kêu lên một tiếng, càng trùm thêm chăn vì lạnh.
Giờ mới vào đầu tháng một, ngã vào trong hồ sen lâu như vậy, cô không bệnh luôn tại chỗ là may mắn lắm.
Hầu kết Trầm Dư Niên hơi giật giật. Anh quay xe lăn lại, điều khiển bánh xe lăn lại gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-xung-hy-cua-tram-tong/3429711/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.