Chương trước
Chương sau
Trầm Dư Niên cần nốt phần bánh còn lại, mãi sau mới chậm rãi lên tiếng:

"Nhậm Hạ Lan và Nhậm Hạ Kiều trở mặt. Bản thân Nhậm. Hạ Lan với Trầm Thiết Vỹ không nhớ rõ mặt cô đâu. Nên bây giờ cô có thể thoải mái làm Diệp Thư Vân trong căn nhà này mà không bị ai phát hiện."

Hạ Diệp Trầm không phản ứng. Điều này cũng năm trong dự đoán của cô. Hai chị em nhà họ Nhậm tình cảm không tốt,

cũng không phải cùng mẹ đẻ ra. Nếu không thể lợi dụng lợi ích của nhau, chắc chắn sẽ trở mặt không nhận thân thích.

Trầm Dư Niên thấy cô đã hiểu, không khỏi tỏ ra thán phục.

"Cô rất thông minh, tôi cũng không dài dòng nữa. Trong nhà này tôi không thể tin ai. Tôi cần cô làm đồng minh, và một phần hai số tài sản trong tay cô."

"Vậy tôi được gì?”

"Bí mật cái chết của Dụ Sơ Thần. Sự trong sạch của cô và cả Từ Nhất Nặc."
"Trầm đại thiếu gia nói đùa. Mấy thứ này đối với tôi không hề hấp dẫn chút nào cả."

Hạ Diệp Trâm quay lưng đi. Việc này rõ ràng là lợi dụng một bên. Ngoại trừ biết được một số bí mật, cô chẳng có chút lợi ích nào cả.

Trầm Dư Niên cũng không hề nóng vội.

"Cô không muốn giải oan?"

Bước chân hơi chững lại, Hạ Diệp Trầm không chút chần chừ:

"Bây giờ ai cũng nghĩ chúng tôi đã chết rồi. Mỗi người cũng đã có cuộc sống mới, không cần thiết phải tự đặt mình vào nguy hiểm nữa."

"Vậy cô cam lòng sao?"

Hạ Diệp Trầm không thể phủ nhận Trầm Dư Niên là kẻ rất biết cách đánh vào điểm yếu của người khác.

Anh ta chậm rãi điều khiển xe lăn ở phía sau. Tiếng bánh xe ma sát xuống sàn trong không gian yên tĩnh cực kỳ ám ảnh.

"Người quật cường như cô làm sao chịu sống dưới tên tuổi của người khác chứ? Hơn nữa, Từ Nhất Nặc cũng rất muốn tìm một người, tại sao cô không hỏi cô ấy xem?"
"Anh có ý gì?"

Hạ Diệp Trầm quay ngoắt lại, mang theo sự dè chừng.

Vế thứ nhất, Trầm Dư Niên đoán đúng đến nỗi khiến cô lạnh người.

Mà vế thứ hai liên quan đến Từ Nhất Nặc, cô nhất định không thể mặc kệ không lo đến.

Người đàn ông này đưa ra hai lý do này, chẳng khác nào. ép cô vào khuôn khổ cả.

Trầm Dư Niên cũng không làm tốn quá nhiều thời giờ, cho cô câu trả lời nửa úp nửa mở:

"Từ Nhất Nặc cần tìm một người. Mà người này, cô ta chỉ có thể tìm thấy khi đã chứng minh được răng mình vô tội mà thôi."

Những lời này của Trâm Dư Niên khiến Hạ Diệp Trầm nhớ đến hồi cô vẫn còn ở trong ngục.

"Em kiên cường thật đấy, nhiều người bị oan vào đây nhục nhã đến mức đi tìm cái chết."

"Em có đứa trẻ, không thể nào chết được." "Ừm

"Vậy còn chị thì sao?”
Chỉ nghe thấy Từ Nhất Nặc thở dài sâu kín: “Chị à? Chị cũng có một người."

Người trong lời của chị ấy và Trầm Dư Niên, Hạ Diệp Trầm theo bản năng cảm thấy là cùng một người.

"Hạ Diệp Trầm, cô có thể suy nghĩ cho tốt. Cô trốn được. năm năm nhưng một ngày Nhậm Hạ Kiều còn đó, lấy gì đảm bảo răng bà ta không vô tình tìm đến cô?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.