Chu Chu vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn theo bóng lưng chị Hà, lắc đầu cười:
“Không, không sợ”.
Sao có thể không sợ chứ? Cái đó là lấy lại từ trên tay của người chết mà! Hơn nữa
Bạch Tinh Nhiên còn là vì cô ta mà chết.
“Không sợ thì tốt”, lão phu nhân cầm cốc trà lên uống một ngụm, lại nói: “Có thời
gian thì ở bên cạnh bầu bạn với Thiên Ân, giờ đang là lúc nó buồn”.
“Bà nội, đương nhiên là cháu muốn ở bên cạnh Thiên Ân, nhưng anh ấy không
muốn nhìn thấy cháu”, Chu Chu bất lực nói. Nếu như có thể, cô ta đương nhiên hi
vọng bản thân có thể nhân cơ hội này giành lại trái tim của Nam Cung Thiên Ân,
nhưng Nam Cung Thiên Ân bây giờ không muốn gặp ai cả, cô ta cũng không ngoại
lệ.
“Đến cả cháu cũng không muốn gặp sao?”, lão phu nhân hòi.
“Vâng… cháu nghĩ anh ấy nhất định là đang trách cháu, dù sao Tinh Nhiên là vì
cháu đuổi theo nên mới xảy ra tai nạn.”
Lão phu nhân bất lực lắc đầu: “Uống công năm đó Thiên Ân thích cháu như thế,
thật là thất bại.
Chu Chu về nhẹ hai tay, không sai, cô ta cũng cảm thấy mình thật thất bại, năm đó
cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ mất, đến giờ quay đầu lại… giống như lão phu nhân nói,
Nam Cung Thiên Ân người ta đến nhìn cũng không buồn nhìn.
Cô ta bây giờ chỉ hi vọng qua năm sáu năm nữa Nam Cung Thiên Ân sẽ quên Bạch
Tinh Nhiên giống như đã quên cô ta, sau đó yêu lại cô ta, tiếp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793347/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.