Nói xong, cô không để ý Nam Cung Thiên Ân đang sầm mặt đi từ trên xuống, xoay
người bèn đi ra cổng.
Sau khi nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra, Chu Chu xoay người, nhìn chăm chăm Nam
Cung Thiên Ân nói bằng vẻ bất đắc dĩ và buồn bã: “Làm sao đây, Thiên Ân, Tình
Nhiên vẫn đang hiểu nhầm chúng ta”.
“Không sao, cô ấy chỉ giận dỗi mấy hôm là hết”, Nam Cung Thiên Ân liếc hướng
cửa một cái: “Đến ăn sáng đi”.
Chu Chu theo anh vào phòng ăn, ngồi xuống chỗ đối diện anh, áy náy nói: “Thiên
Ân, hay là em dọn đến ở chung cư cho nhân viên đi, cứ ở đây khiến Tinh Nhiên hiểu
nhầm cũng không hay.
“Chẳng phải đã nói với em rồi sao, cô ấy giận dỗi mấy hôm là hết”.
“Nhưng cô ấy thấy em thì không vui, nên em cảm thấy mình vẫn nên dọn ra ngoài
thì tốt hơn”.
“Em không sợ mẹ em bắt em về gả cho lão giả họ Lý kia sao?”.
Nam Cung Thiên An vừa nói vậy, Chu Chu ngay lập tức run lên, trong mặt toàn là
sợ hãi “Em sợ chứ, nhưng mà…”
“Nếu sợ thì cử ở đây đi, việc của Tinh Nhiên anh tự biết giải quyết.
“Anh định giải quyết thế nào?”.
“Cô ấy.”, cánh môi Nam Cung Thiên Ân đột nhiên ảnh lên nụ cười khó phát hiện:
“Anh hưa bao giờ bận tâm về cơn giận của cô ấy. Cứ kệ cô ấy là được, cứ coi như cho
cô ấy cơ hội để xả những bất mãn trong lòng, đợi cô ấy xả đủ rồi thì sẽ ổn thôi”.
Chu Chu cười nói: “Người ta đều nói đánh là thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793274/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.