Chương trước
Chương sau

Bạch Tinh Nhiên ngồi trên ban công tầng ba, trơ mắt nhìn ra phía cửa cổng căn biệt thự.
Chờ người bên ngoài đi vào, đây đã trở thành nhiệm vụ chính của cô trong những ngày này rồi.
Tuy ngày nào cũng đều là thất vọng, nhưng cô vẫn kiên trì tiếp mỗi ngày.
truyentop.net cập nhật nhanh nhất.
Vì ngoài đợi ra thì cô chẳng còn con đường nào khác cả.
Trông chờ mòn mỏi cả buổi chiều, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng xe, Bạch Tinh Nhiên lập tức bò dậy khỏi nền nhà.
Khi cô nhìn thấy trợ lý Nhan bước ra khỏi xe, trong lòng hơi thấy thất vọng, nhưng vẫn vội vàng chạy xuống dưới tầng.
Cô chạy đến tầng một, trợ lý Nhan đúng lúc đi vào bên trong, cô niềm nở hồi hộp hỏi: “Trợ lý Nhan, Thiên Ân thiếu gia đã tha thứ cho tôi rồi đúng không? Anh ấy bảo cô đến thả tôi ra đúng không?” Trợ lý Nhan lắc đầu nói: “Bạch tiếu thư, cô đã nghĩ tốt về Thiên Ân thiểu gia quá rồi đẩy .
Tim Bạch Tinh Nhiên trùng xuống, nụ cười trên gương mặt cô cứng đờ.
Cũng đúng, Nam Cung Thiên Ân sao có thế dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy chứ? Là cô đã chờ đợi đến mức ngu ngốc rồi, đã nghĩ quá nhiều rồi.
Trợ lý Nhan nhìn thẳng vào mắt cô nói với vẻ nghiêm túc: “Hôm nay là ngày sinh nhật tuổi 80 của lão phu nhân, định là tối nay tất cả mọi người sẽ đến khách sạn tổ chức, đây là quần áo đế mặc trong buổi tối nay, và đây là quà tặng lão phu nhân nữa”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn túi giấy trong tay trợ lý Nhan rồi lại nhìn lên cô ấy.
“Phải rồi, chắc cô vẫn chưa biết nhỉ, Thiên Ân thiếu gia thấy chuyện này rất mất mặt, sợ khiến lão phu nhân tức giận, cho nên không nói cho ai chuyện này cả.
Tối nay Bạch tiếu thư vẫn tham gia với tư cách là thiếu phu nhân, nhưng nhớ phải cấn thận, tuyệt đối không được đế lộ ra điều gì”.
Bạch Tinh Nhiên vẫn không hiểu được, vì sao là cô chứ không phải là Bạch Ánh An? Một lúc sau, cô mới e dè hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Vì sao không phải là Bạch Ánh An … chị ta … .” Thấy trợ lý Nhan sầm mặt, cô không dám nói tiếp nữa.
“Bạch tiếu thư”, trợ lý Nhan nhìn chằm chằm vào cô rồi nói với vẻ hơi bực bội: “Xem ra những gì tôi nói với cô lần trước đều là nước đổ lá khoai”.
“Tôi xin lỗi”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cúi dầu xuống.
Trợ lý Nhan giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 6 giờ, nếu Bạch tiểu thư không muốn đến muộn không muốn khiến Thiên Ân thiếu gia bực mình, thì mau lên phòng trang điểm nhanh lên.”
Bạch Tinh Nhiên đón lấy chiếc túi, quay người đi lên trên tầng.
Đây là chiếc váy không đặc biệt lắm, nhưng rất phù hợp với khí chất của cô, Bạch Tinh Nhiên nhìn mình trong gương, cuối cùng cũng không phải trang điểm diêm dúa nữa cuối cùng cũng có thể trở lại làm chính mình.
Không cần phải trang điểm đậm cũng không cần phải đi đôi giày cao hơn mười phân, đến trang sức cũng không cần đeo nổi trội nữa.
Cô cùng trợ lý Nhan đến một khách sạn lớn, sau khi đổ xe ở bãi đỗ xe gần xong, trợ lý Nhan gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân, sau khi biết Nam Cung Thiên Ân đang trên đường tới, cô liền nói với Bạch Tinh Nhiên: “Bạch tiểu thư, cô ở đây chờ chút, Thiên Ân thiếu gia sắp tới rồi.”
“Tôi biết rồi” Bạch Tinh Nhiên xuống xe, đứng sang bên cạnh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyentop.net để ủng hộ chúng mình nha.
Trợ lý Nhan không đi khỏi đó luôn, rõ ràng là không yên tâm để một mình cô đứng ở đây.
Một lúc sau, xe của Nam Cung Thiên Ân từ lối vào đi tới, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, bất giác lùi ra phía sau một bước nhỏ, ánh mắt nhìn anh lộ vẻ bất an.
Nam Cung Thiên Ân đi tới đứng trước mặt cô, đưa mắt nhìn cô cười khẩy:”Sao thế? Sợ à? Cái gan chơi xỏ tôi trước đây đi đâu mất rồi?” Bạch Tinh Nhiên cúi đầu, không nói gì cả.
Hai người cùng đi vào thang máy, bốn mặt gương trong thang máy phản chiếu lại bóng dáng của hai người, hai tay Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lấy món quà tặng sinh nhật lão phu nhân, vì không thoải mái nên cứ vặn xoắn ngón tay mình.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống chiếc nhẫn nạm ngọc trên ngón tay áp út của cô, nhíu mày lại, đây mới là nhẫn của nhà Nam Cung thế mà trước đây anh không hề để ý chiếc nhẫn đeo trên tay Bạch Ánh An là giả.
Còn vết răng trên cổ tay cô nữa, có hai vết cũ trên cổ tay trái, một vết mới trên cổ tay phải, là do anh cố tình để lại cho cô trên núi Thất Tinh.
Anh đột nhiên đưa tay ra tóm lấy tay phải của cô giờ lên, nhìn thẳng vào chiếc nhẫn nạm ngọc trên ngón áp út của cô.
Bạch Tinh Nhiên bị động tác bất chợt của anh làm cô giật mình, cô rụt tay lại theo phản xạ, nhưng không rụt thành công.
Anh đang làm gì thế? Vì sao lại nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn này như vậy? Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô, nhìn rõ sự hoang mang sợ hãi trong con mắt cô, thế là cười chế nhạo: “Sao không úp cái nhẫn to kia của cô lên trên?” Mặt Bạch Tinh Nhiên nóng lên, xấu hổ nhìn sang phía khác.
Thang máy dừng trước nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, Bạch Tinh Nhiên muốn rụt bàn tay của mình lại, nhưng Nam Cung Thiên Ân không bỏ tay cô ra, còn đặt bàn tay cô lên khuỷu tay anh rồi đưa cô đi vào trong nhà hàng.
Bạch Tinh Nhiên tuy cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng cũng hiếu ý của Nam Cung Thiên Ân, ngón tay cô cong lại, nắm chặt lấy vải áo chỗ khuỷu tay anh.
Khi hai người xuất hiện trong phòng ăn lớn, mọi người đều đã có mặt ở đó.
“Anh họ, chị dâu họ, hai người đến rồi à”, đại thiếu gia nhà họ Lâm vẫy tay về phía hai người chào, trong giọng nói rõ ràng có vẻ chế nhạo.
Chí là sau khi Nam Cung Thiên Ân lườm một cái sắc lạnh, mới rụt cổ ngồi an phận lại.
Hai vợ chồng nhà họ Lâm đã nhận được lời cảnh cáo của Nam Cung Thiên Ân từ trước, không được đế chuyện này cho người khác biết, cho nên khi nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đưa Bạch Tinh Nhiên tới trong lòng bọn họ tuy thắc mắc nhưng ngoài mặt lại đành giả vờ như không có chuyện gì.
Bạch Tinh Nhiên chào lão phu nhân, rồi tặng bà ta món quà sinh nhật mà trợ lý Nhan đã chuẩn bị, món quà chí là một chiếc vòng ngọc đắt tiền, lão phu nhân không thiếu những thứ này, nên chẳng qua tặng cho có lòng thôi.
Lão phu nhân cầm chiếc vòng ngọc lên ngắm nghía, Phác Luyến Dao nói chuyện với lão phu nhân từ nãy giờ cũng nhìn chiếc vòng xong ngẩng dầu lên, mím cười với Bạch Tinh Nhiên nói: “Chị dâu chọn được chiếc vòng đẹp quá, chắc là đắt lắm nhĩ?” Bạch Tinh Nhiên vừa nãy vì căng thẳng quá nên không để ý đến Phác Luyến Dao ngồi bên cạnh lão phu nhân, giờ Phác Luyến Dao hỏi như vậy, cô mới nhìn thấy cô ta.
Vốn đã không được thoải mái gì, sau khi thấy Phác Luyến Dao cô lại lo lắng đến mức tim đập nhanh hơn, Phác Luyến Dao là người biết được bí mật của cô và Bạch Ánh An từ trước đến giờ, và cũng là đích thân cô ta vạch ra.
Chân cô ta gãy như vậy, chẳng phải là nên hận cô thấu xương sao? Thế mà lại cười với cô như không có chuyện gì? Trong lúc bối rối, cô nhìn sang Phác Luyến Dao nở một nụ cười lịch sự: “Dù sao đều là tiền của Thiên Ân thiếu gia, chị chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi”.
“Bà nhận món quà rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi”, lão phu nhân đưa chiếc vòng ngọc cho chị Hà.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng của Lâm An Nam, bữa tiệc quan trọng như vậy vì sao anh ta lại không đến? Lẽ nào … Cô quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc Nam Cung Thiên Ân cũng nhìn tới, như thể hiểu được thắc mắc của cô, Nam Cung Thiên Ân thì thầm vào tai cô mía mai: “Không cần tìm đâu, nhị thiếu gia nhà họ Lâm của cô đi ra nước ngoài rồi, và không bao giờ quay lại nữa”.
“Là sao?” Bạch Tinh Nhiên hỏi lại theo bản năng.
Lâm An Nam ra nước ngoài rồi á? Và sẽ không bao giờ quay lại? Sao có chuyện như vậy được! Chắc chắn là bị ép làm như vậy nhỉ? Nếu không với tính cách của Lâm An Nam chắc chắn sẽ không đột nhiên ra nước ngoài chơi trò mất tích như thế.
Nam Cung Thiên Ân lại không để tâm đến cô, anh cúi dầu ăn uống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.