Ánh mắt của Bạch Tinh Nhiên vẫn hướng về phía cửa, sau đó lại dừng ở đống đồ bổ trên bàn, vừa nãy là cô nghe nhầm sao? Chị Hà nói những đồ bổ này là Nam Cung Thiên Ân chuẩn bị cho cô? Sao có thể chứ? Sao Nam Cung Thiên Ân có thể chuẩn bị đồ bổ cho cô chứ? Bốn tháng qua, Nam Cung Thiên Ân không đến thăm cô, cũng không gọi điện cho cô lần nào, hai hôm trước tình cờ gặp cũng là cảnh anh ở bên người phụ nữ khác. Trong tình hình ấy sao anh có thể còn nhớ đến cô? Sao có thể tặng đồ bổ cho cô chứ? Có lẽ anh làm vậy chỉ vì đứa bé trong bụng cô? Như chị Hà nói, dù sao cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, anh cũng mong đứa bé khỏe mạnh như mọi người. Nhất định là như vậy rồi! Mặc dù mọi việc chẳng liên quan gì đến mình, nhưng nghĩ đến việc Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với mình chỉ vì đứa bé này, trong lòng cô vẫn hơi chán nản, khó chịu. Trong tiềm thức, cô vẫn mong Nam Cung Thiên Ân sẽ nhớ đến cô, cần cô! "Ngơ ra đó làm gì? Mau đi thôi", Hứa Nhã Dung thấy cô ngấn ngơ nhìn đống đồ bổ trên bàn, giục một câu rồi lạnh lùng nói: "Sao? Mày còn muốn ăn mấy cái đồ bổ này rồi mới đi à? Nói cho mày biết, không cần thiết đâu". Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại, không nói gì theo Hứa Nhã Dung lên xe. Xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Bạch, hòa vào dòng xe trên đường. Suốt dọc đường chỉ nghe thấy Hứa Nhã Dung nhắc đi nhắc lại cô một số việc cần chú ý, mặc dù đã dặn không dưới một trăm lần, nhưng để an toàn Hứa Nhã Dung không hề cảm thấy phiền. Xe lái về hướng Thành Bắc, Bạch Tinh Nhiên từ đầu chí cuối đều tựa vào lưng ghế cuối cùng hỏi một câu: "Bà định đưa tôi đến bệnh viện nào?". Hứa Nhã Dung ngừng lảm nhảm, liếc cô một cái nói: "Bệnh viện Hằng Tinh, chủ nhiệm khoa phụ sản ở đó là bạn học cũ của tao". Hằng Tinh? Đó không phải bệnh viện của nhà chồng Tô Tích ư? Nhưng việc này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Châu Thành ngoài mấy bệnh viện nhân dân ra thì chỉ có Hồng Ân và Hằng Tinh là tốt nhất, to nhất, mà Hứa Nhã Dung lại có bạn học ở Hằng Tinh, đến đó đẻ là điều đương nhiên. Bạch Tinh Nhiên nghi hoặc hỏi: "Vậy... bà có nói với người đó kế hoạch của bà không?". "Cần gì phải nói với cô ấy, cô ấy chỉ lo việc đỡ đẻ cho tao, sắp xếp phòng bệnh tốt là được. Đợi mày đẻ xong, lúc Ánh An ở viện thay mày, thật thật giả giả cô ấy chưa chắc đã phân biệt được". Hứa Nhã Dung chọn chỗ này còn một nguyên nhân khác là vì sợ đến lúc đó nhỡ có tình hình đột xuất gì thì không có người quen khó mà dàn xếp. Có người quen đúng là tốt hơn chút, Bạch Tinh Nhiên vừa vào viện đã được xếp đến một phòng bệnh VIP, chủ nhiệm khoa phụ sản cũng cực kì nhiệt tình với cô, còn đích thân kiểm tra trước khi sinh cho cô. Sau khi kiểm tra xong, Hứa Nhã Dung hơi sốt ruột hỏi: "Chủ nhiệm Lam, hôm nay đã là ngày dự sinh rồi, sao bụng nó vẫn chưa có dấu hiệu gì thế?". Chủ nhiệm Lam vừa dọn đồ vừa mỉm cười nói: "Bạch phu nhân, bà đừng nóng vội, mọi mặt của đứa bé đều rất tốt, đầu cũng đã xuống rồi, chắc một, hai hôm nữa là ra thôi”. "Tôi muốn cho nó đẻ hôm nay, chẳng phải có thể tiêm thuốc kích đẻ sao?". "Có chứ, nhưng tôi cảm thấy không cần, đang yên đang lành sao lại muốn kích đẻ?", chủ nhiệm Lam tỏ vẻ khó hiểu, sau đó quay sang Bạch Tinh Nhiên: "Sao thế Ánh An, mang thai khó chịu à? Kiên trì thêm một, hai hôm là được giải phóng rồi". Không đợi Bạch Tinh Nhiên lên tiếng, Hứa Nhã Dung đã cướp lời: "Là thế này, tôi tính ngày rồi, quyết định ngày sinh của bé là hôm nay, cho nên phiền bà giúp tôi tiêm thuốc kích đẻ cho nó đi". "Thì ra là chọn ngày, thời đại nào rồi còn tin cái này", chủ nhiệm Lam lắc đầu bật cười. Hứa Nhã Dung gần như là nghiến răng nhẫn nại nói: "Đúng đó, chúng tôi đều tin cái này". "Vậy được, tôi tiêm cho bà", chủ nhiệm Lam nói xong thì xoay người đi ra cửa phòng bệnh. Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Hứa Nhã Dung và Bạch Tinh Nhiên, Hứa Nhã Dung khẽ hít một hơi, nhìn Bạch Tinh Nhiên nói: "Có rất nhiều sản phụ tiêm thuốc kích đẻ, mày cũng đừng có sợ, tiêm xong thì đứa bé vẫn có thể đẻ thường". Bạch Tinh Nhiên biết Hứa Nhã Dung đã quyết, bản thân có nói gì cũng vô ích, hơn nữa Hứa Nhã Dung lo lắng không phải vô lý, nhỡ mai chị Hà lại đến nhà họ Bạch tìm người thì đúng là không dễ ứng phó. Nếu bị chị Hà nghi ngờ, vậy thì mọi kế hoạch sẽ lại bị làm rối loạn, hi sinh của cô mấy tháng nay cũng mất hết ý nghĩa. Nếu vì thế mà chọc giận Hứa Nhã Dung, vậy Tiểu Ý sẽ nguy hiếm mất. Cô y tá đâm mũi kim kích đẻ vào mạch máu của Bạch Tinh Nhiên xong thì nhắc nhở: "Lát nữa sẽ từ từ có phản ứng, nếu bụng bắt đầu đau thì nói cho bọn tôi biết". "Được, tôi biết rồi". "Vậy cò nghỉ ngoi đi", cô y tá đấy xe rời khỏi phòng bệnh. vẫn là Tiểu Tinh ở lại phòng bệnh chăm sóc cô, Bạch Tinh Nhiên nhìn nước từng giọt từng giọt chảy vào mạch máu mình, trong lòng không kiềm được bắt đầu hồi hộp. Dù sao cũng là lần đầu có thai sinh con, cô nghe người khác nói nỗi đau đó còn khó chịu hơn cả chết, trong lòng ít nhiều gì cũng hơi căng thẳng. Nước chảy hơn một tiếng, lúc gần trưa, Nước chảy hơn một tiếng, lúc gần trưa, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên cảm thấy bụng mình bắt đầu có phản ứng. Từng cơn đau ập tới, không phải cực kì rõ ràng, nhưng lại từ từ ngày càng nghiêm trọng. Tiểu Tinh thấy vẻ mặt cô kì lạ, vội buông điện thoại xuống quan tâm hỏi: "Tiểu thư, cô sao thế? Có phải sắp sinh không?". "Có lẽ là thế", Bạch Tinh Nhiên nói với cô ấy: "Cô đi báo cho bác sĩ giúp tôi, cứ nói tôi đau bụng". "Được, tôi đi ngay", Tiểu Tinh vội vàng chạy ra cửa phòng bệnh. Không đợi bác sĩ đến, Bạch Tinh Nhiên đã đau đến mức sắp không chịu nổi, cô nhớ trong sách nói nếu bình thường thì có thể duy trì khoảng một ngày, không ngờ cơn đau của cô lại đến nhanh chóng như vậy. Tiểu Tinh trước giờ luôn là một cô nhóc Tiếu Tinh trước giờ luôn là một cô nhóc ham chơi, lâu thế mà chưa quay lại, Bạch Tinh Nhiên đoán cô ấy chắc lại bị anh đẹp trai nào hoặc game di động nào làm cho mê mấn rồi. Chỉ đành tự chống người xuống giường, thong thả đi ra cửa phòng bệnh. Vừa nãy rẽ trái, rẽ phải đi theo chủ nhiệm Lam suốt dọc đường, lúc này ra khỏi phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên lại không biết quầy y tá ở hướng nào, cô chống tay vào tường, đợi cơn đau đỡ hơn thì mới lại đi về phía trước. Cô vất vả tiến về trước mấy bước, lúc đi qua cửa một phòng bệnh đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy mặc dù Bạch Tinh Nhiên không nghe nhiều nhưng lại nhớ như in. Chính là giọng nói này, không chỉ một lần sỉ nhục cô trước mặt mọi người, khiến cô bẽ mặt. Cô nhớ cô ta là Hà Linh - em họ Chính là giọng nói này, không chỉ một lần sỉ nhục cô trước mặt mọi người, khiến cô bẽ mặt. Cô nhớ cô ta là Hà Linh - em họ của Bạch Ánh An, một người phụ nữ ác độc như Bạch Ánh An. Bạch Tinh Nhiên vốn không cố ý nghe bọn họ nói chuyện, chỉ là đúng lúc cơn đau bắt đầu, cô buộc phải dừng bước đợi cơn đau qua đi. Giọng Hà Linh truyền vào tai cô qua cảnh cửa đóng kín: "Chị họ, chị chưa nuôi con bao giờ, đến lúc đó làm sao mà nuôi được con của cái đứa con hoang kia? Nuôi con phiền lắm, mỗi ngày em nhìn con trai của anh em đã phiền lắm rồi, chứ đừng nói là nuôi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]