Ánh mắt của Bạch Tinh Nhiên vẫn hướng về phía cửa, sau đó lại dừng ở đống đồ bổ trên bàn, vừa nãy là cô nghe nhầm sao? Chị Hà nói những đồ bổ này là Nam Cung Thiên Ân chuẩn bị cho cô?
Sao có thể chứ? Sao Nam Cung Thiên Ân có thể chuẩn bị đồ bổ cho cô chứ?
Bốn tháng qua, Nam Cung Thiên Ân không đến thăm cô, cũng không gọi điện cho cô lần nào, hai hôm trước tình cờ gặp cũng là cảnh anh ở bên người phụ nữ khác.
Trong tình hình ấy sao anh có thể còn nhớ đến cô? Sao có thể tặng đồ bổ cho cô chứ?
Có lẽ anh làm vậy chỉ vì đứa bé trong bụng cô? Như chị Hà nói, dù sao cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, anh cũng mong đứa bé khỏe mạnh như mọi người.
Nhất định là như vậy rồi!
Mặc dù mọi việc chẳng liên quan gì đến mình, nhưng nghĩ đến việc Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với mình chỉ vì đứa bé này, trong lòng cô vẫn hơi chán nản, khó chịu.
Trong tiềm thức, cô vẫn mong Nam Cung Thiên Ân sẽ nhớ đến cô, cần cô!
"Ngơ ra đó làm gì? Mau đi thôi", Hứa Nhã Dung thấy cô ngấn ngơ nhìn đống đồ bổ trên bàn, giục một câu rồi lạnh lùng nói: "Sao? Mày còn muốn ăn mấy cái đồ bổ này rồi mới đi à? Nói cho mày biết, không cần thiết đâu".
Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại, không nói gì theo Hứa Nhã Dung lên xe.
Xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Bạch, hòa vào dòng xe trên đường.
Suốt dọc đường chỉ nghe thấy Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma/793088/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.