Đới Tư Dĩnh nhìn thấy biệt thư xa hoa trước mắt mình, mỗi ngày trở lại nơi này đề cảm thấy trong lòng vô cùng áp lực, không biết phải làm sao chung sống cùng một mái nhà với Long Ngạo Phỉ , ngay cả nói chuyện hay làm việc gì cũng phải thật cẩn thận sợ sẽ khiến anh không hài lòng. Thật ra bản thân cô thay chị gả cho anh là đúng hay là sai, hoàn thành tâm nguyện của chính mình, hiện tại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, thậm chí mỗi ngày đều cùng anh tiếp xúc thân mật nhưng cũng khiến cho bản thân lâm vào bóng tối vô biên, thì ra khi yêu cũng không nhất định là sẽ được hạnh phúc. “Thiếu phu nhân đã trở về.” Người hầu trong nhà lễ phép đứng tiếp đón. Đới Tư Dĩnh theo thói quen gật gật đầu, sau đó trở về phòng ngủ. Vừa mới ngồi xuống chợt nghe tiếng mở cửa liền đứng dậy thì thấy Long Ngạo Phỉ đang đi vào nói: “Em về rồi à?”. Cô vội vàng giúp anh cởi âu phục. Một mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi của Đới Tư Dĩnh, trên cổ áo sơ mi màu trắng còn vương một sợi tóc thật dài màu vàng, Đới Tư Dĩnh biết ý nghĩa của việc này là gì, trái tim bị tổn thương nhưng cũng biết bản thân không có tư cách gì để chỉ trích anh. Cô là thay chị gả cho anh, ngay cả tờ giấy đăng ký kết hôn cũng là tên của chị, nói trắng ra là hiện tại bản thân cô cũng giống như tình nhân của anh thôi. Tình nhân, hai từ này thật là nực cười, không ngờ nó lại xuất hiện bên người của cô. “Làm sao vậy?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy cô đang cầm âu phục ngơ ngác nên hỏi. Anh biết trên cổ áo mình có mùi nước hoa phụ nữ, anh cố ý lưu lại là vì muốn nói cho Đới Tư Dĩnh biết rằng cô chẳng qua chỉ là một trong số những người phụ nữ của anh mà thôi, bây giờ anh lại trở về làm một công tử đào hoa như trước kia, sẽ không vì bất kỳ người đàn bà nào mà dừng lại , cũng sẽ không vì người đàn bà nào mà giao ra trái tim một lần nữa. Bất quá phụ nữ chỉ là công cụ để bản thân phát tiết khi cần thôi. “Không có gì?” Đới Tư Dĩnh thản nhiên trả lời. Long Ngạo Phỉ có chút tức giận, anh có thể cho phép bản thân giữ lại tâm nhưng lại không cho phép cô tỏ ra bất cần. Đột nhiên nhớ tới bộ dáng say rượu của cô, không biết sau khi uống rượu cô còn đi đến nơi nào, bản thân tỏ ra bất cần nhưng thật ra là cố tình muốn biết. “Công việc em đang làm là gì?” Anh hỏi. “Làm văn thư, công việc cũng thoải mái.” Đới Tư Dĩnh không rõ tại sao đột nhiên anh lại hỏi công việc của mình. “Vậy sao?”. Giọng điệu của Long Ngạo Phỉ rõ ràng mang theo nghi vấn, anh muốn khoan hồng, cho Đới Tư Dĩnh một cơ hội để thẳng thắn nói rõ. “Phải, đúng vậy”. Đới Tư Dĩnh lặp lại một lần nữa. Đôi mắt như chim ưng của Long Ngạo Phỉ trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, anh đã cho cô cơ hội nhưng chính cô không biết quý trọng, vậy thì cũng đừng trách anh. “Không phải là tiếp rượu sao? Hôm nay tôi thấy một người phụ nữ rất giống em cùng một người đàn ông từ khách sạn đi ra, chẳng lẽ là tôi đã nhìn nhầm, người đó không phải em sao?” “Làm sao anh biết?” Đới Tư Dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh hỏi, cũng giống như bản thân tự mình thừa nhận. “Có tật giật mình sao?” “Không phải, chỉ là hôm nay cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn nên em có uống một ít rượu, không nghĩ lại uống say như vậy.” Đới Tư Dĩnh nhỏ giọng giải thích. “Xem ra giám đốc của em cũng rất coi trọng em, phải không? Đi bàn chuyện làm ăn cũng mang em theo, có phải anh ta cũng yêu cầu em lên giường không?” Giọng nói thực bình thản nhìn không ra sơ hở, nhưng chính là ánh mắt bùng lửa giận đã bán đứng anh. Đới Tư Dĩnh biết anh cố ý sỉ nhục mình nên nhìn anh với ánh mắt có chút oán hận anh cứ như vậy chà đạp tình cảm chân thành của cô, nếu làm vậy anh sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Nguồn: http://santruyen.com Trừng phạt Tư Dĩnh ngước ánh mắt bị tổn thương nhìn Long Ngạo Phỉ “Anh là rất hy vọng em lên giường với anh ấy sao?” Cô thật cũng có lúc tức giận đâu phải lúc nào cũng chỉ nhường nhịn. “Vậy em có cùng với anh ta lên giường không?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy dáng vẻ của Đới Tư Dĩnh có chút phẫn nộ. “Em nói anh sẽ tin tưởng em sao? Liệu lời em nói bây giờ còn có tác dụng gì không?” Lời nói của Đới Tư Dĩnh có chút giễu cợt. “Tin hay không là chuyện của tôi, nói hay không nói là việc của em. Em không nói phải chăng là do em đang chột dạ?” Long Ngạo Phỉ dường như cố tình muốn gây sự. “Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ?” Đới Tư Dĩnh biết giờ phút này cô có nói gì nữa cũng vô ích. Long Ngạo Phỉ nhìn thấy bộ dạng bất cần của Đới Tư Dĩnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy bực tức , cô là đang nghĩ đến tên Hàn Cảnh Hiên đó sao? Cô nghĩ mình còn đường lui sao? “Em đừng quên, em là người của tôi .’ Long Ngạo Phỉ tỏ vẻ nguy hiểm bước tới gần nàng. ‘Vậy anh cũng đừng quên trên tờ giấy đăng ký kết hôn mang tên chị em, cùng lắm cũng chỉ xem như tình nhân của anh, thân thể của em tự do, em thích lên giường với ai liền lên giường với người đó.’ Đới Tư Dĩnh chỉ lo trút hết oán giận trong lòng mà không để ý bộ dạng Long Ngạo Phỉ lúc này giống như Sư tử bị thương , trừng mắt nhìn như có thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô. ‘Em đang nói cái gì? Có phải thích lên giường với ai liền lên giường với người đó không?’ Có phải cô ấy đang thử thách tính nhẫn nại của mình không? ‘Ba..’ Anh đem cô áp đảo trên giường, bàn tay trực tiếp tiến vào váy của Đới Tư Dĩnh, cởi phăng quần lót của cô ra, sau đó cởi quần của mình, không hề suy nghĩ liền tiến vào thân thể của cô. Đau…rất đau… Đới Tư Dĩnh cắn chặt răng , ra sức chịu đựng, cô cũng không tin anh không đau. Long Ngạo Phỉ điên cuồng che dấu sự đau đớn của bản thân, anh thầm nghĩ nhất định phải trừng phạt cô, làm cho cô đau, làm cho cô ghi nhớ hậu quả của việc chọc giận anh là như thế nào! Không chút nào thương tiếc, anh va chạm mãnh liệt với thân hình gầy yếu của cô, anh muốn để cho cô nhớ kỹ, cô là người đàn bà của ai! Đới Tư Dĩnh cũng không còn cảm thấy đau đớn bởi vì cô đã muốn chết lặng, sự đau đớn của thể xác làm sao so sánh với nỗi đau trong lòng, cô thật lòng yêu anh lại bị anh xem không đáng một đồng, bị anh làm tổn thương đến tứ phân ngũ liệt. Cuối cùng cũng xong, Long Ngạo Phỉ rút ra khỏi người cô, nhìn thân thể phía dưới có vết máu,khóe miệng lộ ra một nụ cười khát máu. Anh chính là muốn cô vừa đổ máu, lại vừa rơi lệ. Đới Tư Dĩnh tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, cô khôngnghĩ tới lại có ngày chính mình bị anh hành hạ tới thê thảm như vậy,đây chính là người cô đã hết lòng thương yêu sao? Đây chính là kết quả mà cô bất chấp tất cả liều lĩnh có được sao? Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh cũng chính là mỗi ngày cô phải chịu sự tra tấn của anh, còn phải chịu đựng trên người anh có mùi của người đàn bà khác, anh đã không còn là Long Ngạo Phỉ, người từng yêu tha thiết chị gái cô nữa, anh thật sự đã thay đổi. Long Ngạo Phỉ nhìn thấy Đới Tư Dĩnh vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích, lại nhìn thấy máu tươi vẫn còn chậm rãi chảy ra ở hạ thể cô , bị oán hận che mờ lý trí, dần dần biểu lộ ra ngoài. Nhìn thấy hàng lông mi thật dài của Đới Tư Dĩnh khẽ nhúc nhích một chút , nước mắt rơi xuống như một dòng suối nhỏ làm cho tâm anh không khỏi dao động. Long Ngạo Phỉ bất chợt cảm thấy đau lòng, liền cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi của cô, giúp cô lau thân thể, nhẹ nhàng đắp cho cô một cái chăn, dịu dàng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Đới Tư Dĩnh có cảm giác anh làm những chuyện này chẳng qua là cảm thấy có chút hối hận phải không? Hay là vì cắn rứt lương tâm ? “Em hiểu được anh phải không? Anh không muốn đối xử với em như vậy đâu. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy em sẽ làm anh nhớ tới sự phản bội của chị gái em, sự sỉ nhục này che mờ lý trí của anh.” Lời nói của anh làm cho trái tim cô dịu lại, đúng vậy, cô hiểu được anh, cho nên cô muốn yêu anh, an ủi anh, nhưng anh… vẫn không cho cô cơ hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]