Cả ngày đều trải qua cảm giác lo lắng bất an, Đới Tư Dĩnh không biết sau khi trở về phải giải thích với Long Ngạo Phỉ thế nào anh mới có thể tin tưởng mình.
Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô cả ngày lo lắng không yên thì trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, anh nghĩ Tư Dĩnh lại đang nhớ đến cái hôn kia .
Đến giờ tan sở, Tư Dĩnh chậm rãi thu dọn mọi thứ, mới vừa tới cửa công ty đã thấy Hàn Cảnh Hiên lái xe đến trước mặt mình.
“Tư Dĩnh, anh đưa em về. ” Lần này Cảnh Hiên không có nói thuận tiện đi ngang qua, kẻ ngốc cũng hiểu rõ đó chỉ là cái cớ.
“Không cần, em tự đi được ” Đới Tư Dĩnh nhìn anh một cái, nói rồi đi thẳng về phía trước.
Hàn Cảnh Hiên nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng lộ ra một đường cong hoàn mĩ, anh không thể ép buộc cô quá để tránh làm cho cô hoảng sợ. Dù sao thời gian còn dài, cứ để cho cô có một chút không gian riêng.
Tư Dĩnh vừa mới đi vào cửa biệt thự, đã thấy người hầu đợi sẵn :“ Thiếu phu nhân, thiếu gia đang đợi người”.
Gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, Đới Tư Dĩnh đi đến cửa phòng ngủ hít một hơi thật sâu, vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt tức giận của Long Ngạo Phỉ, sau đó bị anh thô bạo kéo vào trong, ném lên giường.
“Anh nghe em giải thích. Mọi chuyện không phải như anh nghĩ ” Đới Tư Dĩnh sợ hãi, vội vàng nói.
“Giải thích? Vậy giải thích đi, chẳng lẽ tôi còn không tin vào hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-thay-the/209203/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.