Chương trước
Chương sau
Long Ngạo Phỉ đang ở hội trường của hôn lễ vội vàng đón tiếp bạn bè cùng đồng nghiệp trong giới kinh doanh thì đột nhiên trợ lý đi tới, đưa cho anh một lá thư, anh nghi hoặc mở nó ra xem: “Phỉ, em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em vì đã ra đi không lời từ biệt, em đã yêu thương người khác rồi, khi anh nhận được lá thư này thì em đã cùng với anh ấy lên máy bay ra nước ngoài sinh sống. Gặp lại anh sau.” Phía dưới còn ghi thêm mấy chữ “Người con gái từng yêu anh, Tư Giai.”
Trong nháy mắt mà sắc mặt của Long Ngạo Phỉ bỗng trở nên xanh mét, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm làm cho nữ thư ký đứng ở bên cạnh run rẩy, sợ hãi. Long Ngạo Phỉ vẫn không nói gì, xoay người lại đi về hướng phòng trang điểm của cô dâu.
Bính… Cửa phòng bị đá văng ra, Long Ngạo Phỉ phẫn nộ, trên mặt nổi đầy gân xanh “Các người không có giúp cô dâu trang điểm sao?”
“Không có, mới vừa rồi cô dâu nói có việc phải ra ngoài một lát, muốn chúng tôi chờ cô ấy, nhưng chúng tôi chờ nãy giờ vẫn không thấy cô ấy quay lại, chúng tôi cứ nghĩ cô ấy đang ở cùng với Tổng giám đốc.” Một cô gái trong phòng trang điểm nhỏ giọng, lễ phép nói. Cô bị gương mặt tức giận đến vặn vẹo của Long Ngạo Phỉ hù cho sợ hãi.
Cùng lúc đó điện thoại của Đới Tư Dĩnh cũng reo lên, cô vội vàng mở điện thoại di động ra thì thấy mình có một tin nhắn: “Tư Dĩnh, tha thứ cho chị gái vì đã ra đi không từ giã, chị hai đã yêu thương người khác và hiện tại chị đang cùng anh ấy ra nước ngoài sinh sống, em hãy tự mình bảo trọng. Chị gái, Tư Giai.”
Đới Tư Dĩnh ngây dại, chị hai đang đùa cái gì vậy? Nhất định là chị hai đang nói giỡn, nhất định là nói giỡn thôi. Cô lập tức gọi lại số điện thoại đó thì chỉ nghe đầu dây bên kia là giọng nói của tổng đài viên: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin…..” Hôm nay vốn dĩ muốn đi xem chị hai kết hôn, đây là một ngày hạnh phúc và tràn đầy tiếng vui đùa nhưng sao lại không thể nở nụ cười vui vẻ.
Vội vàng chạy về hướng phòng trang điểm của cô dâu, đột nhiên đụng vào một người, Đới Tư Dĩnh vừa muốn mở miệng nhưng còn chưa kịp nói.
“Trời ơi, Tổng giám đốc phu nhân, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, mau đi theo tôi. Tổng giám đốc đang ở phòng nghỉ, có vẻ rất tức giận.” Cô gái trẻ tuổi kia nhìn thấy Đới Tư Dĩnh thì vô cùng kích động, vội vàng lôi kéo cô bước đi.
Ở trong phòng nghỉ, Long Ngạo Phỉ cực kỳ phẫn nộ, đem tất cả những thứ đặt ở trên bàn hất tung xuống đất, xoay chiếc ghế hết ngã sang trái rồi lại ngã sang phải nhưng cũng không thể nào dập tắt đi lửa giận trong lòng “Đới Tư Giai, tôi đối với em không tốt sao, hai năm qua tôi toàn tâm toàn ý yêu em. Vì yêu em, tôi không hề liếc mắt nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác. Chẳng lẽ, đây là tình yêu mà em dành cho tôi sao?” Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh thật lòng yêu thương một người, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy. Phụ nữ, quả nhiên không đáng được đối xử tốt.
“Tổng giám đốc, tìm được phu nhân rồi.” Nữ thư ký lôi kéo Đới Tư Dĩnh hấp tấp tiến vào.
“Tư Giai, em đang đùa kiểu gì vậy? Em có biết…….” Long Ngạo Phỉ vừa nhìn thấy Tư Dĩnh bị nữ thư ký kéo vào tới, giọng nói tràn đầy tức giận.
“Xin lỗi anh, em là Tư Dĩnh. Em cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với chị hai?” Đới Tư Dĩnh ngắt lời anh, mở miệng giải thích.
“Cái gì? Cô không phải phu nhân mà là em gái của phu nhân sao? Chuyện vừa rồi… Thành thật xin lỗi.” Nữ thư ký như bị sét đánh ngang tai, sau đó hướng về phía Tư Dĩnh giải thích.
“Cô không biết chị hai của cô bỏ trốn hay sao? Cô ấy dám bỏ trốn cùng người đàn ông khác ngay tại ngày kết hôn, cô ấy cố ý làm cho tôi khó xử sao? Không, tôi nhất định không bỏ qua cho cô ấy.” Ánh mắt nguy hiểm của Long Ngạo Phỉ híp lại, anh bước tới gần Đới Tư Dĩnh.
“Em…em…em thật sự không biết.” Đới Tư Dĩnh sợ hãi lui về phía sau, vì run rẩy nên giọng nói có chút lắp bắp.
“Tổng giám đốc,bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này, anh mau nghĩ cách xem phải giải thích với mọi người và giới truyền thông như thế nào, nếu không chắc chắn sáng mai đây sẽ tiêu đề trang bìa của tất cả các tạp chí. Lúc đó, mặt mũi của Tổng giám đốc biết để ở đâu, đi bất cứ nơi nào của Tập đoàn Long thị cũng sẽ bị người ta chê cười.” Nữ thư ký đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhắc nhở.
Sắc mặt Long Ngạo Phỉ càng ngày càng trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Đới Tư Dĩnh, nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước của họ, càng làm cho lửa giận trong lòng anh bốc cháy ngùn ngụt.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh như vậy thì cảm thấy rất đau lòng, chị hai quả thật hơi quá đáng, bây giờ biết phải làm sao đây? Sự thật có phải nghiêm trọng như lời nữ thư ký đã nói hay không? Cô phải làm gì để giúp anh? Chị hai, tại sao chị lại không biết quý trọng anh ấy, anh ấy yêu chị như vậy, còn em chỉ biết chôn kín tình yêu của mình đối với anh ấy ở tận sâu dưới đáy lòng. Không, em không thể để cho anh ấy trở thành trò cười, em muốn gả cho anh ấy, thay chị gả cho anh ấy, thay chị yêu thương anh ấy, cho dù anh ấy không yêu em, mà người anh ấy yêu chính là chị, nhưng em cam lòng, cam lòng làm thế thân của chị.
“Hôn lễ vẫn diễn ra, em thay chị ấy gả cho anh. Em cùng chị là chị em song sinh giống nhau như đúc, chắc chắn sẽ không ai nhận ra.” Đới Tư Dĩnh hạ quyết tâm, sau đó mới mở miệng.
“Được!” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà ác “Đới Tư Giai, đừng trách tôi, chính em đã làm sai trước khiến cho em gái em đến đây thay em chuộc tội.”
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh đột nhiên trở nên tà ác, lãnh khốc thì trong lòng có chút run rẩy, nhưng cô đã cam lòng gả cho anh, cho dù có vì anh mà phải xuống địa ngục, cô cũng cam lòng.
“Nếu đã quyết định rồi thì Đới tiểu thư mau cùng tôi đến phòng trang điểm để sửa soạn, nếu không sẽ trễ mất.” Nữ thư ký lôi kéo Đới Tư Dĩnh đi về hướng phòng trang điểm.
Nhìn thấy bóng dáng kia dần dần biến mất, Long Ngạo Phỉ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn “Đới Tư Giai, em chờ xem tôi sẽ làm thế nào để trả thù em, những việc mà em đã gây ra cho tôi hôm nay, bằng mọi cách tôi sẽ khiến em phải trả giá, ít nhất em cũng đã bồi thường em gái của mình cho tôi, tôi sẽ ‘chăm sóc‘ cô ấy thật tốt. Đây là kết quả mà em mong muốn phải không?”
—-
Hôn lễ
Mặc vào chiếc áo cưới mà Long Ngạo Phỉ đã đặt may từ Pháp cho chị hai, Đới Tư Dĩnh nhìn thấy chính mình ở trong gương, hoàn mỹ không tỳ vết, khuôn mặt trái xoan, mắt hai mí, hai hàng mi đen cong vút, mũi cao và một đôi môi mọng đỏ, mỗi một đường nét như được điêu khắc vô cùng tinh xảo, bây giờ lại được trang điểm bởi những gia hàng đầu làm cho cô trông giống như búp bê Barbie xinh đẹp mê người.
“Woa! Đẹp quá! Đây là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Một cô gái trong nhóm trang điểm thốt lời ca ngợi.
Đới Tư Dĩnh chỉ thản nhiên cười, không ai biết được từ sâu thẳm trong đáy lòng cô đang đau đớn, đang bi ai. Cô hi vọng đây là hôn lễ của chính mình, hi vọng chiếc áo cưới này là vì chính mình mà thiết kế ra, nhưng sự thật vẫn là sự thật, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là thay chị hai gả cho người mà chính cô yêu thương nhất, đây là chuyện bi ai biết bao nhiêu.
Long Ngạo Phỉ đi đến cửa phòng trang điểm, nhìn Đới Tư Dĩnh với ánh mắt không có một tia ấm áp hay kinh ngạc, chỉ thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là lãnh khốc cùng vô tình. Đới Tư Dĩnh lấy tay khoác vào cánh tay anh, cố gắng thể hiện ra vẻ mình đang vô cùng hạnh phúc cùng Long Ngạo Phỉ bước ra ngoài.
Ra đến hội trường của hôn lễ nhìn thấy mọi người vẫn vui vẻ chuyện trò như trước, nhưng không một ai biết cô dâu đã bị thay thế bằng người khác, đột nhiên bản nhạc kinh điển dành cho hôn lễ vang lên làm cho tất cả mọi người đều im lặng, khi nhìn thấy cô dâu chú rễ khoác tay nhau đi tới trong mắt mọi người đều lộ ra tia kinh ngạc cùng hâm mộ, Đới Tư Dĩnh lúc này vô cùng xinh đẹp khi sánh vai bên Long Ngạo Phỉ anh tuấn, ai cũng thấy trong mắt của nam nữ ở đây có xen lẫn tia hâm mộ cùng ghen tỵ, nhưng lại không ai biết giờ phút này trong lòng cô tràn ngập thống khổ và bất đắc dĩ, trộm nhìn qua vẻ mặt của Long Ngạo Phỉ, anh đúng là đang cười nhưng nụ cười này không phải là niềm vui thật sự, đáy mắt anh vẫn cứ lạnh như băng.
Hôn lễ bắt đầu, mục sư ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nói: “Đới Tư Giai, con có đồng ý làm vợ của anh Long Ngạo Phỉ hay không? Dựa theo giáo huấn của Thánh kinh, ở trước mặt của mọi người muốn cùng anh kết thành một thể, yêu thương anh, an ủi anh, tôn trọng anh, yêu thương anh như chính bản thân mình. Bất kể khi anh bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng con đều chung thủy ở bên anh cho đến khi rời khỏi thế giới này?”
Tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, Long Ngạo Phỉ cũng gắt gao nhìn chằm chằm Đới Tư Dĩnh, cô có chút khó khăn khi mở miệng, cô muốn nói con đồng ý nhưng người mà mục sư hỏi chính là Đới Tư Giai, cô phải trả lời sao đây? Đột nhiên cảm thấy bàn tay bị Long Ngạo Phỉ nắm có chút đau, anh là đang nhắc nhở cô. Đới Tư Dĩnh cắn cắn môi, nhẹ giọng nói:
“Con đồng ý.”
“Long Ngạo Phỉ, con có đồng ý cưới cô Đới Tư Giai làm vợ, Dựa theo giáo huấn của Thánh kinh, ở trước mặt của mọi người muốn cùng cô kết thành một thể, yêu thương cô, an ủi cô, tôn trọng cô, yêu thương cô như chính bản thân mình. Bất kể khi cô bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng con đều chung thủy ở bên cô cho đến khi rời khỏi thế giới này?” Mục sư nhìn Long Ngạo Phỉ, lặp lại câu hỏi.
“Con đồng ý.” Long Ngạo Phỉ trả lời thật rõ ràng. Đới Tư Dĩnh tận sâu đáy lòng cười khổ.
“Bây giờ hai con hãy trao đổi nhẫn làm tín vật kết hôn.” Lời nói của mục sư lại vang lên lần nữa.
MC chủ trì buổi lễ đem nhẫn đặt trên một cái khay có phủ chiếc khăn tay màu trắng, khi khay được đưa đến Long Ngạo Phỉ lấy chiếc nhẫn kim cương quý giá kéo tay Đới Tư Dĩnh ra, muốn đeo vào cho cô, Tư Dĩnh muốn rút tay trở về, đột nhiên cô gập ngón tay lại, cô không biết mình có nên đeo chiếc nhẫn vốn thuộc về chị hai hay không?
Long Ngạo Phỉ nhìn cô một cái, thế nào? Thấy hối hận rồi sao? Nhưng mà hiện tại cô không còn sự lựa chọn nào khác, kéo tay phải của cô qua, lập tức đem nhẫn lồng vào ngón áp út. Đới Tư Dĩnh cầm lấy chiếc nhẫn cưới mà tay có chút run rẩy, trong mắt người khác dường như cô quả thật quá mức vui mừng. Không còn biện pháp nào khác, Long Ngạo Phỉ đành phải nắm lấy tay cô để giúp cô lồng nhẫn cưới vào tay mình, sau đó nói: “Cô dâu của tôi đang rất hồi hộp.”
Cả hội trường vang lên một tràng cười vui vẻ.
“Bây giờ mời chú rể hôn môi cô dâu.” Mục sư lại tiếp tục nói.
Hôn môi? Đới Tư Dĩnh cúi đầu, nụ hôn của anh, cô không biết mình đã chờ đợi bao lâu rồi.
“Cô dâu mắc cỡ kìa, chú rễ mau hôn môi cô dâu đi, nếu không tôi thay cậu hôn à.” Ở phía dưới, có một giọng nói của đàn ông trêu chọc, sau đó là một loạt tiếng kêu: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Long Ngạo Phỉ cười quyến rũ, lấy tay nâng mặt của Đới Tư Dĩnh lên, cúi đầu hôn lên môi cô. Đới Tư Dĩnh cứ như thế bị anh hôn, nhưng cô vẫn còn chưa kịp cảm nhận được độ ấm của môi anh thì đã thấy môi mình rất lạnh, cái cảm giác lạnh lẽo này làm cô không khỏi rùng mình.
Sau khi hôn cô cho có lệ, Long Ngạo Phỉ nhìn vào gương mặt phía trước mà trong lòng cười lạnh, ánh mắt tràn đầy hận ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.