Chương trước
Chương sau
" Oành ! Oành ! Oành ! "

Tiếng sấm nổ liên hồi, luồng năng lượng cuồng bạo liên tục dâng trào trong không gian. Lý Ngọc Vân nhắm chắt hai mắt, cánh tay còn sót lại nắm chặt lấy mỏm đá cạnh đó.

" Ha ha ha ! Tên pháp sư khốn kiếp, cám ơn món ăn của ngươi ... Ha ha ... " Lôi Long hấp thu sạch sẽ cỗ năng lượng cuồng bạo từ lôi điện, sau đó nở nụ cười sảng khoái. Lúc này, lực lượng trong cơ thể của hắn đã trở lại năm thành, coi như bằng một nửa của siêu thần thú rồi.

Nhưng bây giờ Pháp Sư Hắc Ám đang không ngừng né tránh đòn tấn công chớp nhoáng của Kim Nhi, hắn còn không có đủ thời gian để đọc kịp thần chú đến nữa là.

Kim Nhi tay đấm chân đá, chiêu số đủ loại, từ hạ lưu tới phong lưu, từ ám khí tới đánh lén, từ đánh trước mặt tới đánh sau lưng, nàng càng đánh càng hưng phấn, trong miệng không ngừng nói : " Hừ hừ ! Dám đánh anh ngốc của bà, bà đánh cho mày rụng răng ! Chết này ... "

Tội nghiệp cho Pháp Sư Hắc Ám không thể nào chống đỡ nổi uy lực của cọp mẹ Kim Nhi này, bộ giáp bạc trên người lại càng thê thảm không tả nổi, có vài chỗ bị Kim Nhi xé nát cả ra, để lộ ra lớp áo choàng đen bên trong. Pháp Sư thầm than : " Ở đâu ra con nhỏ bá đạo thế không biết ? Anh hùng phải biết tiến biết lùi, bổn pháp sư hôm nay chịu nhục ngày sau sẽ trả lại gấp bội ! Hừ hừ ... ! Ai da ... "

Kim Nhi vung chân đá một cước và hạ bộ của hắn, nàng rất tức giận nên dùng toàn lực, thành thử ra tên pháp sư nọ lãnh trọn một cú trời giáng, gương mặt khuất đằng sau áo choàng trắng bệch, hai mắt trợn trừng tựa hồ không thể thở nổi, thân hình của hắn như diều gặp gió bắn thẳng lên trời cao rồi sau đó rồi ầm xuống đất. Cát bụi mịt mù tán đi, để lại một cái hố hình người sâu hun hút.

Lôi Long cùng Lý Ngọc Vân đều trợn mặt há hốc mồn, cả hai đều không tin vào mắt mình nữa. Một cô gái nhỏ bé như vậy lại có sức mạnh khủng khiếp đến thế. Lôi Long giơ ngón tay cái về Lý Ngọc Vân, gương mặt không giấu nổi vẻ hâm mộ nói :

- Người anh em, tôi phục cậu rồi đấy ! Kiếm được một cô vợ cực phẩm như vậy thì còn gì bằng !

Khéo miệng Lý Ngọc Vân giật giật vài cái, thầm nghĩ : " Mẹ ơi. Không cẩn thận mà chọc nàng thì chỉ có nước thành thái giám ! Tên pháp sư khốn kiếp kia chỉ sợ cũng tuyệt tự rồi !" Hắn càng nghĩ càng run sợ, thầm nhủ sau này tốt nhất nên tránh xa cô nàng bạo lực này ra một chút.

Kim Nhi không biết suy nghĩ của hai người, nàng giải quyết xong tên Pháp Sư liền phủi phủi hai tay, đi nhanh về phía Lý Ngọc Vân. Khi vừa nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn nàng không kìm nổi bực tức trong lòng, quát lên :

- Anh ngốc kia, bị thương như thế mà không nói với tôi ! Hừ hừ ... Anh ráng chịu đau một tí, tôi sẽ nắn lại xương cho anh.

Nàng ngồi xuống cầm lấy cánh tay bị gãy của hắn, sau đó nhẹ nhàng nắn lại xương cho hắn.

- "Á ! Cô làm cái gì mà mạnh tay dữ vậy ! .... " Lý Ngọc Vân thảm thiết kêu lên, giọng nói vang xa cả mấy cây số. Lôi Long đứng ở một bên nổi da gà khắp người : " Không lẽ cô nàng này có sở thích biến dị như vậy chứ ?! " Lôi Long nhẹ nhàng lùi ra xa vài bước để nhường lại thế giới riêng tư của hai người.

Kim Nhi thấy vẻ mặt nhăn nhó lại vì đau của Lý Ngoc Vân liền cảm thấy xấu hổ, lí nhí đáp :

" Xin lỗi, ... à, cái này .... tôi học từ trong sách ra .... lần đâu tiên thực hành ... nên có chút không được tự nhiên. Anh cũng đừng lo, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm, cảm giác sẽ không như bây giờ đâu !"

Lý Ngọc Vân khoát khoát tay vừa thở hỗn hển vừa nói : " Chuyện đó để sau này hãy nói, mà sao cô có thể đi ra ngoài này được vậy ? Không phải cô nói đợi tôi vượt qua thử thách thứ 4, mở ra cấm chế không gian thì cố mới ra được sao ?"

- Anh còn nói nữa, không phải tại vì anh đó sao ? Hừ hừ, lần này tôi đã dùng biện pháp nguy cấp nhất để ra ngoài này mà cứu anh, bất quá tôi chỉ có thể ở bên ngoài mười phút mà thôi. Anh bây giờ nằm yên, nhanh chóng vận Vô Sương Quyết chữa trị nội thương bên trong cơ thể đi. Còn phần ngoại thương thì không quá lo, ...

Kim Nhi liếc nhìn màn hình thời gian , chỉ còn 10 giây cuối nên nàng nhanh chóng nói :

- Một tháng sau tôi sẽ không còn xuất hiện không gian Kim Cầu nữa, vì vậy tôi không thể ra tay cứu anh như hôm nay nữa. Anh cần phải cẩn thận ... rẹt ...rẹt ....

Thân hình Kim Nhi từ từ tan biến, nàng tận dùng vài giây cuối cùng nói với Lý Ngọc Vân :

- " Thử thách thứ hai đã được mở ra, tôi cũng lập trình sẵn cả rồi. ... Rẹt ... Rẹt .... Anh cố gắng .... luyện công ..... Tôi đi .... đây ! ... Tít ... tít ... tít "

Thân hình của nàng hoàn toàn biến mất, Lý Ngọc Vân sững sỡ nhìn theo sợi tóc cuối cùng còn vươn lại trên tay hắn, nội tâm cảm thấy ấm áp.

Có lẽ, người hiểu rõ nhất Lý Ngọc Vân chính là Kim Nhi, bất quá tính cách của nàng có chút cứng rắn nên không để lộ ra thôi. Lý Ngọc Vân lắc lắc đầu rồi chống tay xuống đất gian nan đứng lên

- " Người anh em, cậu khá hơn rồi chứ ?! " Lôi Long đi tới đỡ lấy người của hắn, giọng nói mang theo vài phần quan tâm.

- " Còn chưa chết được ! Cảm ơn ông Rồng ... Mà không biết tên pháp sư kia thế nào rồi nhỉ ? Không lẽ hắn chết rồi !"

Lôi Long lắc lắc đầu, nói :

- Không chết được đâu, nhưng sau này hy vọng có con rất hiếm.

Hắn nói tới đây liền cảm thấy lạnh sống lưng, một đá của Kim Nhi khi nãy khiến cho hắn hoảng sợ, uy lực cực mạnh tới nỗi phá hỏng áo giáp phòng ngự của Cự Viên tạo ra thì còn nói gì tới bản thân hắn.

Lý Ngọc Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn xoay mình lại cất bước rời đi.

--------------

" Tên khốn kiếp, đứng lại đó cho bà !!! ............. Triệu hồi linh hồn siêu thần thú ! Băng Phượng Hàng Lâm ! "

Một giọng nói lảnh lót vang lên tựa như xé nát cả không gian, ở phía xa xa về hướng Đông, một ngôi sao băng rực rỡ bắn thẳng tới nơi này .

" Kíu ! " Một tiếng chim lảnh lót vang lên, xa xa xuất hiện một con đại bàng khổng lồ màu xanh biếc, trên lưng con đại bàng mang theo một người phụ nữ tóc vàng, gương mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm hai người Lý Ngọc Vân cùng Lôi Long .

Lôi Long ở bên cạnh nhíu mày nhìn con đại bàng xanh biếc nọ, hắn nói với Lý Ngọc Vân : " Sao lại xuất hiện một siêu thần thú nữa ! Hình như nó còn mạnh hơn cả ta. "

-" Mẹ nó, chắc chắn là đồng bọn của tên khốn khi nãy rồi. Này anh Rồng, chúng ta nhanh chóng chạy đi, lần này không thể đánh lại bà cô kia được đâu ! " Lý Ngọc Vân có chút bất đắc dĩ nói. Lôi Long cũng gật gật đầu, sau đó nắm lấy Lý Ngọc Vân rồi thi triển pháp thuật chạy ra xa.

Bất quá hắn còn chưa chạy được bao xa liền bị một tia chớp màu đen phá vỡ không gian thông đạo, chặt đứt con đường chạy trốn của cả hai. Người phóng ra tia chớp này không phải ai khác, mà chính là pháp sư hắc ám kia. Bất quá lúc này hắn khá là chật vật, áo giáp bạc trên đã bị hư hỏng nghiêm trọng, sau đó biến lại thành hình dáng con cự viên.

Nhưng con cự viên bây giờ lại nằm ì ra đất không chút cựa quậy gì cả, không biết còn sống hay đã chết nữa !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.