Thành phố rực màu nắng mới, ánh nắng ấm áp ban mai len lỏi qua một góc nhỏ căn phòng. Hạ Như Yên vừa thức dậy, cảm giác thân thể bồn chồn, người mệt mỏi, lại chóng mặt. Cô cố gắng bước xuống khỏi giường nhưng trong cơn quay cuồng khiến cô suýt nữa ngã xuống.
Tay chân run rẩy, mặt mày xanh xao, thi thoảng lên cơn buồn ói. Suốt cả buổi sáng cô cứ ôm riết lấy căn phòng tắm. Mệt tới rã rời. Mấy ngày nay cô liên tục mắc phải, mỗi ngày thấy tần suất nhiều thêm.
Hạ Như Yên thay vội quần áo, loạng choạng bước đi. Cô bước lên một chiếc taxi đang chờ sẵn trước cửa biệt thự nhà họ Châu.
“Anh cho tôi đến bệnh viện…”
Hạ Như Yên một mình bước vào ngưỡng cửa bệnh viện, chân lê thê, người chẳng hề có chút sức sống nào nữa cả.
Sau khi tiến hành một loạt xét nghiệm thăm khám thì Hạ Như Yên ngồi ngoài dãy hành lang chờ đợi kết quả. Một nữ y tá gọi tên: “mời cô Hạ Như Yên.”
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dần bước theo sau chân cô y tá. Vừa ngồi xuống ghế thì bà bác sĩ ngồi đối diện đã cười lên không ngớt.
Giọng ấp úng, Hạ Như Yên hỏi: “bác sĩ…liệu tôi có mắc phải bệnh gì hay không?”
Bà bác sĩ lắc đầu lia lịa: “không có, ngược lại tôi cần phải chúc mừng cô.”
Hạ Như Yên ngạc nhiên hỏi lại: “chúc mừng tôi. Tại sao?”
Bà bác sĩ cười rất tươi: “em có thai rồi. Thai nhi đã được gần 6 tuần tuổi và rất khoẻ mạnh.”
Hạ Như Yên bất ngờ đến độ sững người, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982536/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.