Ánh nắng chiều nhè nhẹ, bữa tiệc kết thúc, gặp gỡ rồi cũng đến lúc chia tay. Trước căn nhà xập xệ của Hạ gia, những con người đang bịn rịn chia tay nhau. Người cần đi chẳng hề muốn bước, người ở lại quyến luyến không ngừng.
Đôi mắt Như Yên liếc nhìn từng nét mặt người nhà họ Hạ, rồi đến những cảnh vật xung quanh: “tạm biệt!”
Phương Lê từ xa hớt hải chạy tới, ôm chầm lấy Như Yên và Mẫn Nhi: “các cậu lại phải đi rồi sao?”- giọng nói đầy buồn bã.
Mẫn Nhi giọng run run: “Phương Lê hay cậu đi cùng bọn mình đến Quảng Đông đi. Có được không?”
Phương Lê lắc đầu: “bây giờ chưa thể được. Tớ vẫn còn công việc chưa hoàn thành xong.”
Hạ Như Yên cũng thút thít: “bọn tớ chờ cậu.”
Phương Lê gật đầu: “được” rồi khẽ buông cánh tay mình ra: “các cậu mau đi đi. Tạm biệt.”
Hai cô gái cùng bước lên xe, ánh mắt đầy luyến tiếc nhìn Phương Lê, cánh tay đưa lên cao vẫy chào. Chẳng muốn đi một chút nào.
Mấy người họ vừa chạm tới vùng đất Quảng Đông thì trời đã tối sầm lại. Không khí nhộn nhịp, xe cộ đông đúc. Cả thành phố nơi đâu cũng rực ánh sáng lấp lánh dòng chữ: chúc mừng năm mới. Một cái tết với bao cảm xúc đang dần đi qua.
…
Ngày đầu tiên trở lại công ty, Châu Thành vui vẻ, náo nhiệt hơn hẳn. Đâu cũng tiếng chúc, câu cười. Khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười đầu năm.
Hôm nay bộ quyền lực nhà họ Châu cùng nhau bước vào, đi đầu là chủ tịch Châu Gia Minh theo sau là ba cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-quyen-ru-cua-tong-tai/982524/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.