- Tốt lắm!
Nghe hắn nói vậy, Nhạc Trúc Hạ rốt cục cũng thở phào một cái thật nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì cô lại nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn cất lên.
- Đã học được?
Nhạc Trúc Hạ nhất thời sững người, cô không ngốc, cô hiểu hắn đây là đang muốn nói đến chuyện gì, nhưng biết phải làm sao bây giờ, từ lúc bắt đầu đến giờ cô chỉ nhìn lấy đúng một lần.
Giọng cô run run, cố nặn ra một câu trả lời để hắn thấy hài lòng mà buông tha cô.
- Tôi…tôi học được một chút….
Tần Việt nhướng mày nhìn cô, môi khẽ nhếch lên nụ cười châm chọc, cô có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm tỏa ra từ thân ảnh cao lớn của hắn, ngày càng dày đặc.
- Một chút? Hai cô ta đã thị phạm cho em gần ba tiếng mà em chỉ học được một chút thôi sao?
Một áp lực khủng khiếp đang bao lấy cô, Nhạc Trúc Hạ không khỏi run rẩy, mặt mũi cô lúc này chẳng còn một giọt máu, cô không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, có lẽ câu trả lời vừa rồi của cô chưa thể thỏa mãn hắn.
Ngay giây tiếp theo hắn trực tiếp kéo cô đứng dậy, một tay cầm điện thoại gọi cho Giản Mộc vào xử lí nhanh cái xác kia, một tay ôm eo cô đi vào phòng tắm, Nhạc Trúc Hạ thực không dám giẫy dụa, ngoan ngoãn đi theo hắn, bởi cô mới vừa rồi đã tận mắt chứng kiến hắn giết người không gớm tay.
Vào phòng tắm, Tần Việt đẩy cô ngã vào bồn tắm, tay hắn tháo chiếc khăn tắm trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/426622/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.