Tần Việt cười lơ đãng khi nghe câu trả lời của Nhạc Trúc Hạ, hắn không thu lại tầm mắt, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào người cô.
- Em không hối hận? Nhưng có vẻ như em đã phải suy nghĩ về nó một lúc…đúng chứ?
- Ừmm..... Nếu tôi nói tôi hối hận thì anh sẽ đánh tôi bớt đau à. Nhưng nghĩ lại thì còn lâu mới có chuyện hoang đường đó... Suy cho cùng, con người ta vẫn nên sống thành thật với bản thân mà.
Nhạc Trúc Hạ cố tỏ ra bình tĩnh nhất để nói. Tần Việt nhìn cô với biểu cảm có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng cười thành tiếng như thể hắn đang rất vui vẻ.
Thế nhưng Nhạc Trúc Hạ biết rõ người đàn ông này, và cũng biết rõ nụ cười ấy của hắn có phải là do hắn thực sự vui vẻ hay không. Mặc dù hai người không ở bên nhau được bao lâu nhưng cô nghĩ là cô đủ hiểu về hắn.
Tần Việt đứng dậy khỏi ghế, hắn tiến đến bên giường và đặt tay lên chiếc gối mà Nhạc Trúc Hạ đang nằm. Hắn nghiêng đầu ảm đạm và nhìn xuống Nhạc Trúc Hạ, một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi Tần Việt.
- Được thôi! Nhạc Trúc Hạ, em nhớ kĩ cho tôi, tôi không cần biết em nghĩ gì. Nhưng từ nay về sau, nói đúng hơn là cả đời này, em sẽ phải ở bên cạnh tôi bất kể như thế nào....
Gương mặt hắn dần cúi xuống, đôi môi của hắn như sắp chạm vào trán cô. Giọng nói lả lướt nhẹ nhàng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/3101221/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.