Lần này cô coi như xong rồi, Tần Việt, nét mặt kiêu ngạo thường thấy của hắn đã thay bằng vẻ u ám, lạnh lẽo, hắn dừng động tác, cúi đầu nhìn vào vết thương của cô, ánh mắt lạnh băng, cất giọng.
- Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gãy bàn tay này không?
Dứt lời, hắn dùng bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu của cô ra, gương mặt hắn ngày càng thoáng chốc đanh lại, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ vốn có, khiến Nhạc Trúc Hạ không khỏi hoài nghi liệu cô có nhìn lầm hay không.
Tần Việt một lời cũng không thèm nói, hắn bế cô đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ ở phòng làm việc của hắn rồi rời đi mất tăm.
Nhạc Trúc Hạ vô cùng ngạc nhiên, cô tròn xoe mắt vì không nghĩ Tần Việt sẽ dừng lại động tác, chân mày cô hơi giãn ra, khẽ thở dài một tiếng.
"Hắn như vậy mà tha cho cô sao?" Nhạc Trúc Hạ nghĩ thầm.
Nhạc Trúc Hạ đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, thật là tiện nghi, phòng làm việc của hắn có khác gì một căn nhà đâu chứ, tất cả đều có đầy đủ, Nhạc Trúc Hạ thầm nghĩ.
Trong căn phòng này có đầy đủ dụng cụ y tế để cô băng bó lại vết thương đang không ngừng rỉ máu. Sau khi chật vật, Nhạc Trúc Hạ cuối cùng cũng đã băng bó xong xuôi, cô cũng mệt lả người đi, phần vì mất khá nhiều máu, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/3101219/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.