Hứa Dịch Châu dẫn Thập Thất ra cửa, buộc dây cho nó, ngẩng đầu nói: 'Không tiễn anh sao?"
Mạnh Nghênh: "Còn phải tiễn nữa hả?" Hứa Dịch Châu: "Muộn quá rồi, anh sợ tối."
Một người đàn ông to lớn vừa sợ đau vừa sợ tối, sao còn yếu ớt hơn cả Chung Lê thế này?
Mạnh Nghênh nghe lời cực, mặc áo khoác đưa cả hai xuống lầu.
Bầu không khí mập mờ ngắn ngủi trong phòng bếp. nhỏ bị Mạnh Nghênh coi là ảo giác nhất thời, cô không phải là người thích tự mình đa tình, không đến mức đã ngã xuống một lần rồi mà nhiều năm như vậy còn cảm thấy Hứa Dịch Châu sẽ thích mình.
Cô không coi trọng nó.
Cho đến khi...
Một ngày nào đó Hứa Dịch Châu có việc không về được, gọi điện cho Mạnh Nghênh bảo cô đi qua hỗ trợ cho Thập Thất ăn một chút, thuận tiện mang nó ra ngoài đi dạo.
Mạnh Nghênh sảng khoái đáp ứng, Hứa Dịch Châu nói cho cô biết mật khẩu khóa nhà, cô ha ha vui vẻ: "Dây không phải là số hiệu thời trung học của anh sao?”
"Đúng vậy.", Hứa Dịch Châu nói, "Anh để từ trung học đến giờ."
Mạnh Nghênh cười nhạo anh: "Mật khẩu của anh đơn giản như vậy, rất dễ bị trộm viếng thăm đấy."
"Ngoại trừ em hình như không ai muốn trộm nhà anh.", Hứa Dịch Châu cười nói xong, lời nói đột nhiên thay đổi: "Làm sao em biết đây là số hiệu của anh?"
Không khí thoáng chốc chậm lại, một hơi kẹt ở cổ họng Mạnh Nghênh suýt thì không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397805/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.