Nồi hầm Đông Bắc của Mạnh Nghênh cũng được điều chỉnh chút đỉnh qua tay anh, toàn bộ màu sắc hương vị đều được tăng lên một cấp độ, màu sắc tươi
sáng hương vị thơm ngon.
Trước khi múc ra, Hứa Dịch Châu gắp một miếng cho cô ăn: "Nếm thử xem hương vị thế nào."
Mạnh Nghênh đang cầm đĩa, đồ ăn đến bên miệng, cô thuận miệng ăn, sau đó hai mắt sáng bừng, hai ngón cái bật lên: "Thật ngon, đây là món hâm Đông Bắc ngon nhất mà em từng ăn đó."
Trong nhà cô có một anh trai, ngày còn bé thường cùng dành ăn với anh trai, dưỡng thành thói quen nhét đồ ăn vào miệng trước rồi tính, sau khi lớn lên cũng không kén ăn một chút nào, cái gì cũng ăn rất ngon, cho. dù Hứa Dịch Châu ngẫu nhiên lật xe, hương vị đồ ăn không tốt như vậy, cô cũng có thể ăn say sưa, một chút cũng không thừa.
Loại phản ứng này thường làm cho đầu bếp có cảm giác thành tựu nhất, Hứa Dịch Châu tay chống đảo bếp, nhìn cô cười rộ lên: "Sao em dễ nuôi quá vậy."
Anh thoáng cúi đầu, khoảng cách của hai người chỉ có đảo bếp màu trắng, tựa như khoảng cách này gần đến có chút quá phận.
Mạnh Nghênh ngước mắt lên là có thể nhìn vào mắt anh, nơi đó có ý cười sáng người, trên đồng tử rõ ràng phản chiếu hình ảnh của cô.
Đồ ăn trong miệng nhai được một nửa, Mạnh Nghênh rốt cục nhận ra chút mập mờ yếu ớt trong không. khí.
Cô quả thật dễ nuôi lắm, từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397804/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.