Hôm nay dì Ngô không có ở đây, Chung Lê một mình nằm trên sô pha trong phòng khách, cô nói với giọng tủi thân: "Vậy anh nhanh lên nhé, trên máy bay em chưa ăn gì cả, em đói bụng."
Phó Văn Thâm đồng ý, sau khi cúp máy, trong vòng năm phút anh đã ký xong văn bản và dặn dò phần việc còn lại, anh thậm chí không quay lại văn phòng, chỉ lấy áo khoác và chuẩn bị về nhà.
Giám đốc Hồ nói chuyện với ai đó xong, ông ta nhìn thấy anh thì đưa đồng hồ lên nhìn, mới hơn 5 giờ. Ông ta nhìn lại để chắc chản rằng kim đồng hồ vẫn chuyển động, không bị hỏng.
Vừa nãy kết thúc cuộc họp sớm, bây giờ mới hơn 5 giờ chiều thì tan sở, đây có còn là vị Chủ tịch tham công tiếc việc của bọn họ nữa không?
Giám đốc Hồ đi theo anh về phía thang máy, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay Phó tổng về sớm vậy?"
Phó Văn Thâm nói, "Về nhà cho mèo ăn."
Giám đốc Hồ lập tức nở nụ cười khi gặp người đồng đạo, tỏ vẻ thân thiện trao đổi như hai người bạn thân: "Nhà Phó tổng cũng nuôi mèo sao? Giống mèo gì vậy."
"Mèo sư tử."
Phó Văn Thâm trả lời.
"Mèo sư tử cũng hay, dáng vẻ rất ưa nhìn, xinh đẹp.
Nhà chúng tôi nuôi giống mèo Mỹ lông ngắn, ngày nào. cũng chạy nhảy, tràn đầy năng lượng, rất nghịch." giám đốc Hồ nói luyên thuyên không ngừng, "Tính cách của mèo sư tử thế nào? Có nghịch không?”
Hôm nay Phó Văn Thâm kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397764/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.