Câu hỏi nguy cơ có thể chết này, Chung Lê đương nhiên lập tức trả lời: "Đương nhiêm không phải."
Bàn chân kia lại không an phận, không ngừng duỗi ra, nhất định muốn chạm vào bụng dưới của anh, "Chỉ là lời này từ miệng anh nói ra thật bưồn cười."
Phó Văn Thâm dừng lại, đầu tiên liếc xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Không xoa nữa?"
“xoa.” Chung Lê lập tức ngoan ngoấn thu chân lại, để yên.
Nhưng Phó Văn Thâm đã đặt chai kem dưỡng da lên bàn trà, nắm lấy mắt cá chân của cô và kéo một cái, Chung Lê khẽ kêu lên một tiếng và cả người bị anh nhẹ nhàng khéo đến trước mặt.
Phó Văn Thâm ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi, lòng bàn tay ấm áp vừa mới bôi kem dưỡng da, áp lên làn da cô, những xúc cảm thật ấm áp và mềm mại.
Chung Lê thấy vậy liền muốn chạy, đỡ lấy vai anh, nghĩ: "Không, em vừa mới tắm..."
Cô đã bị siết chặt eo và ấn trở lại.
Phó Vân Thâm hôn cô thật sâu, hơi ấm từ lòng bàn tay di chuyển lên đầu gối, vạt áo trượt lên, màu kem trơn bóng tương phản rõ rệt với chiếc quần sẫm màu của anh.
Chung Lê bị đè trên đùi anh, một lúc sau, cô thở gấp rồi yếu ớt ngã vào vai anh.
Đầu mùa xuân, tuyết dần tan, sân hiên bắt đầu trở lại dáng vẻ sạch sẽ xanh tươi, nhiệt độ hồ nước cũng bắt đầu ổn định, các loại cá vàng tung tăng bơi lội, trên sân thượng lắp kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397761/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.