Nếu ở Vịnh Thiên Phụ hai ngày, thì nhất định sau đó sẽ về nhà để báo hiếu hai ngày, ban ngày ở nhà với gia đình, buổi tối thì đi gặp Phó Văn Thâm — kỹ năng bưng nước có thể được nói là nhuần nhuyễn.
Ông Chung nói tối hôm nay sẽ bắt cá mú và làm món cá mú hấp cho cô, nhưng không nghĩ tới Phó Văn 'Thâm đã sớm kết thúc chuyến đi và quay lại.
Đã nhiều ngày không gặp, nên Chung Lê không cưỡng lại được cám dỗ, lẻn ra ngoài trước khi ông nội mình về đến nhà.
Sau khi lên xe, đôi mắt của Phó Văn Thâm lướt qua ngực cô, dừng lại.
Chung Lê đeo một chiếc trâm ngọc trai trước ngực, thấy anh nhìn chằm chằm vào nó, cô liền vuốn ve rồi đưa cho anh xem: "Trông nó có đẹp không?”
Đôi mắt của Phó Văn Thâm dừng lại một lúc rồi ngước mắt lên, trong mắt anh có chút thâm ý:
"rất đẹp."
“Đây là quà sinh nhật, cũng không biết người nào. tặng. "
Phó Văn Thâm hỏi, "Em có thích nó không?” “Em rất thích hoa linh lan.” Chung Lê chống cằm, như có điều suy nghĩ hỏi: “Anh nói xem, liệu có phải là do người thích em tặng không?”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn anh.
Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của cô, Phó Văn Thâm im lặng một lúc rồi nói: "Làm sao em biết?"
“Đoán.” Chung Lê không nhịn được, cười ra tiếng, “Lúc đầu em vốn không biết, nhưng vừa nấy anh hỏi em có thích hay không, em liền biết.”
Cô đặt tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397760/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.