Sắc mặt trưởng bối hai nhà thay đổi trong chốc lát, bà nội giật nảy mình, còn tưởng là cô có chuyện gì không vui, vội vàng dỗ dành: "Làm sao vậy A Lê, có phải
xảy ra chuyện gì rồi không, nói cho bà nội nghe."
Tần Nghiên cũng cau mày, hỏi cô: "A Lê, con có biết mình đang làm gì không?”
Chung Lê nói, "Con biết."
Sắc mặt của người nhà họ Phó rất khó coi, Đái Văn Lệ nhìn một mấy người họ và nói: "Đang yên đang lành sao tự nhiên không muốn kết hôn nữa."
Đến ngày hôm nay mới hối hận, Chung Lê mới biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu bất mãn, không chỉ nhà họ Phó mà ngay cả ông Chung và chú ba cũng cau mày.
Nhưng cô vẫn nhất quyết từ chối, trước sự tra hỏi của gia đình, cô đã đưa ra lý do: “Chúng con không hợp nhau lắm".
Trong toàn bộ quá trình, Phó Văn Thâm ngồi đối diện với Chung Lê, im lặng nhìn cô và không nói gì.
Bầu không khí hài hòa ban đầu dần suy giảm đến đóng băng, sau thời gian trầm mặc, ông nội Phó mở miệng, hỏi anh: "Con nghĩ thế nào."
Vẻ mặt của Phó Văn Thâm thường vô cảm, anh nói với Chung Lê: "Tôi tôn trọng quyết định của cô."
Chung Lê nhếch khóe môi, nở một nụ cười lịch sự: "Cảm ơn."
Không muốn nhìn thấy bất kì gương mặt khó coi nào trên bàn ăn nữa, cô đứng dậy và rời khỏi phòng.
Ngày hôm đó thật sự là một ngày tốt lành, thời tiết đặc biệt tốt, bầu trời trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397707/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.