Chung Lê chậm rãi kể cho cô nghe phiên bản câu chuyện mà Trình Vũ Ngũ đã kể cho cô ngày hôm đó: "Hứa Dịch Châu và một cô gái vô danh đã cứu và nuôi một con mèo, họ chưa từng gặp nhau, chỉ liên lạc với nhau qua giấy ghi chú. Sau đó, Hứa Dịch Châu thích cô ấy giống như bị trúng tà —— Rồi một ngày, họ gặp nhau, cô gái đó chính là La Uyển Oánh.”
Vẻ nghi hoặc trên mặt Mạnh Nghênh dần biến thành một thứ gì đó không thể diễn tả được, cô há miệng không phát ra một âm thanh nào.
Nhìn vẻ mặt của cô, Chung Lê không hề ngạc nhiên với kết quả này: "Tớ biết người đó chính là cậu."
Hiện tại đến phiên Trình Vũ Ngũ kinh ngạc: "Người đó là cô?”
Thật lâu sau, Mạnh Nghênh mới khó khăn nặn ra một tiếng: "Ừ..."
"Mẹ kiếp! Là thật sao? Vậy La Uyển Oánh..
Toàn bộ thế giới quan của Trình Vũ Ngũ đã tan vỡ, mạch não đơn tuyến của anh ta không thể chứa thứ kỳ quái và đâm máu như vậy, bây giờ anh ta nhớ lại sự tôn trọng mà họ dành cho La Uyển Oánh vì nể mặt Hứa Dịch Châu, và những gì họ đã làm cho cô ta một cách riêng tư, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác tức giận vì bị lừa.
"Tôi mẹ kiếp phục rồi." Trình Vũ Ngũ dựa vào sau ghế, cả khuôn mặt tràn đầy xui xẻo, bị một người phụ nữ chơi đùa nhiều năm như vậy, Trình tiểu tl gia chưa bao giờ phải chịu cảnh ngây người như thế này.
"Anh Châu có biết chuyện này không? Hay là tôi nói cho anh ấy biết nha?"
Không ai chú ý đến anh ta.
Chung Lê đặt ly rượu xuống và dang rộng vòng tay: "Ôm ôm."
Mạnh Nghênh chạy tới ôm lấy cô: "Hu hu hu tớ thật thê thảm, sao lại để mình dính tới chuyện này vậy chứ."
Chung Lê vỗ lưng cô an ủi: "Chồng tớ dùng tớ làm người thế thân, như vậy có khiến cậu dễ chịu hơn không?"
Hoàn toàn không.
Nghĩ đến cách Phó Văn Thâm đối xử với Chung Lê 24 tuổi hiếu thảo với chồng, Mạnh Nghênh, người đã từng đau khổ vì tình yêu, càng cảm thấy khó chịu.
Trình Vũ Ngũ, người vừa bị tan vỡ, không có cơ hội dính lại, lần thứ hai bị tan vỡ: "Cái gì chứ... thế thân cái gì? Ai là thế thân? Thế thân cho ai?"
Vẫn không ai chú ý đến anh ta.
Chung Lê và Mạnh Nghênh ôm nhau để an ủi nhau, cuối cùng đã đi đến thống nhất:
"Đàn ông chẳng có một ai tốt lành cả!" "Hu hu hu tra nam!"
Trình Vũ Ngũ vốn dĩ hôm nay muốn cùng họ ra ngoài vui vẻ, ai biết được khi anh ta đến, lại nghe được một đống tin tức vượt xa khả năng tiếp nhận của mình, trái †im thuần khiết của Trình Vũ Ngũ xen lẫn tức giận và khó hiểu, cả hai đều không muốn giải thích với anh ta.
Nín nhịn hồi lâu, anh mới dứt khoát buông xuôi: “Hay. là hôm nay tôi làm con gái một lát vậy.”
Anh ta vươn tay đi tới gần, bắt chước khẩu khí hai người họ: "Hu hu hu ôm ôm."
Mạnh Nghềênh: "Cút!"
Trình Vũ Ngũ: "..."
Chung Lê đã uống quá nhiều với Mạnh Nghênh.
Chung Lê là con cưng quý giá của gia đình từ nhỏ, cũng học khiêu vũ, không động vào những thứ không tốt cho thân hình và vóc dáng của mình.
Nhưng ai bảo Mạnh Nghênh lại là bảo bối quý giá của cô cơ chứ? Loại chuyện mượn rượu giải sầu này, phải uống cùng với người chị em tốt của mình mới được.
Trong khi uống rượu, cả hai đã tiến hành một cuộc chỉ trích đạo đức toàn diện đối với Phó Văn Thâm và Hứa Dịch Châu, trong khi Trình Vũ Ngũ ở bên cạnh lắng nghe những lời buộc tội đẫm nước mắt của họ.
Khi Hứa Dịch Châu xuất hiện trong quán bar, Chung Lê và Mạnh Nghênh đã đạt đến mức họ đã hứa với nhau sẽ giúp nhau ám sát tên cặn bã.
Trình Vũ Ngũ đã nghe thấy toàn bộ sơ hở trong kế hoạch ám sát của hai người, và khi nhìn thấy Hứa Dịch Châu, anh ta nói: "Người đây rồi, bây giờ giết không?"
Hứa Dịch Châu đi thẳng tới, cúi đầu hỏi Mạnh Nghênh: “Gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy, sao cô không bắt máy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]