Ánh mắt này thật sự khiến người khác rất khó nói ra chữ không dù chỉ là nửa chữ với cô, Nghiêm Đường còn chưa kịp từ chối, cô đã đưa ra lý do rõ ràng mạch lạc đâu vào đây của mình: “Đây là nhà của mẹ, mẹ sẽ có cảm tình với nơi này, sẽ biết công dụng của từng phòng, hiểu rõ nguồn gốc của từng đồ đạc, không giống dì Vương."
Cô cứ mở miệng ra là mẹ, gọi còn ngọt hơn bất kỳ ai, Nghiêm Đường nghe tới nhức đầu, đành phải đứng dậy.
Chung Lê rời đi theo Nghiêm Đường, phòng khách lại rơi vào sự yên tĩnh ngột ngạt kia.
Im lặng một lúc, ông nội Phó nhận xét: “Tính cách đứa trẻ này rất hoạt bát.”
Nghiêm Đường dẫn Chung Lê đi xem xung quanh, Chung Lê hứng thú với phòng Phó Văn Thâm nhất, đó là nơi anh vẫn luôn ở trước khi thành niên.
Cho dù đã sống ở đây mười tám năm, nhưng những món đồ mang dấu ấn cá nhân bên trong lại không nhiều, thậm chí còn không nhiều bằng những thứ Chung Lê mới sắm trong hai ba tháng ngắn ngủi qua.
Có rất nhiều rất nhiều sách, liên quan tới toán cao cấp, vật lý, bài tập luyện tư duy logic, tiếng Anh, kinh tế học, quản lý tài chính.....
Không có bất kỳ sách giải trí nào, máy chơi game mà đứa con trai bình thường đều sẽ thích, mô hình anime, hay thứ liên quan tới thi đấu thể thao — thứ có thể chơi các kiểu v.v....
Căn phòng Phó Văn Thâm ở trước khi thành niên, cũng khô khan nhàm chán như phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397675/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.