Nghiêm Đường ngẩng đầu nhìn bà.
Đái Văn Lệ mỉm cười, nhấp một ngụm trà trước khi tiếp tục, "Cậu ấy nói, Cô ấy muốn diễn bao lâu, tôi sẽ cùng cô ấy diễn bấy lâu."
Cũng chính câu nói này đã khiến Đái Văn Lệ xua tan ý định kết đôi cậu ấy và Chung Tình.
Bà muốn vì con gái mình mà tìm một mối nhân duyên tốt, tìm một chàng rể tốt nhất, nhưng vì Phó Văn Thâm có ý với Chung Lê nên bà không muốn ép buộc cậu ấy.
Cuộc hôn nhân giữa Đái Văn Lệ và chồng là sự kết hợp của tình yêu, họ đã hạnh phúc hơn 20 năm, bà không muốn con gái mình lấy một người không yêu mình.
Phòng trà lâm vào trầm mặc thật lâu, Nghiêm Đường nhất thời không nói chuyện.
Một lúc sau, bà ấy lại lên tiếng, lông mày càng nhíu sâu hơn: "Văn Thâm có tình có nghĩa với Chung Lê, vậy bản thân Chung Lê thì sao? Ngày đó cô ấy nói không muốn lấy Văn Thâm, Tần Nghiên bà cũng nhìn thấy mà"
Cái này... Đái Văn Lệ nhìn Tân Nghiên.
Tân Nghiên không trả lời, đột nhiên nói: "Nhắc tới ngày hôm đó, hai nhà chúng ta gặp mặt, A Lê đã mất mấy ngày để chọn một bộ váy mà con bé thích. Tối hôm đó đã mặc thử cho tôi xem, mượn dây chuyền mà năm đó lúc đính hôn với Khởi Ninh ông ấy đã tặng cho tôi để đeo. Con bé nói rằng hy vọng rằng vận may từ dây chuyền này sẽ truyền sang cho nó, sẽ được hạnh phúc như tôi và bố nó vậy."
Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397669/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.