“Dì chắc chứ?” Phó Văn Thâm hỏi.
Dì Ngô lắc đầu: "Tôi không rõ lắm..."
Phó Văn Thâm quay đầu nhìn vào phòng khách.
Chung Lê rất thông minh, cho dù cô có thực sự nghĩ như vậy, cũng không thể nào nói cho Nghiêm Đường.
Anh còn không ngờ cô lại coi như không có gì, và thậm chí còn gọi mẹ anh là mẹ.
Sau khi xem xong chương trình, Chung Lê chắp tay sau lưng bước từ phòng khách đi ra và hỏi anh: "Chồng, hôm nay anh không đi làm sao?"
"có.' Phó Văn Thâm nói.
Tay Chung Lê chạm vào khuy măng sét màu xanh đậm trên tay áo nói: "Vậy là anh đặc biệt muốn về ăn trưa với em sao?”
Phó Văn Thâm không nói có hay không, cô tự động hiểu theo hướng tốt, cảm thấy phần lớn thời gian anh im lặng là ngâm đồng ý.
"Nhanh như vậy anh đã nhớ em rồi?"
Anh mới làm nửa ngày, đã nóng lòng muốn quay lại gặp cô, tên cặn bã này sao hôm nay lại dính cô như vậy?
Cô quyết định thử dò xét một chút.
Chung Lê dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của Phó Văn Thâm, kiêng chân nâng mặt anh lên và nói: "Anh hôn em một cái đi."
Cô ngẩng khuôn mặt trắng bóc lên, đôi mắt xinh đẹp cong cong, nụ cười ý nhị, giọng nói thì ngọt ngào.
Phó Văn Thâm hạ mắt, bình tĩnh nhìn cô, khuôn mặt vô cảm còn có chút khá lạnh lùng.
Không hôn?
Chẳng lẽ là do cô tự mình đa tình sao?
Chung Lê cùng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397663/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.