Trong lúc nhất thời, bà ta không biết mình nên khó chịu vì Chung Lê gọi "chồng con" rất âm tai, hay nên câm nín trước những lời nói trẻ con khiến người ta muốn tổn thương.
Trong nhà họ Phó, từ Ông Phó đến Phó Trường Vệ hay con trai bà ta, Phó Văn Thâm, không có một người đàn ông nào có thể nói những lời mềm mỏng.
Bà ta và Phó Trường Vệ kết hôn đã ba mươi năm, không nói đến yêu, mà Phó Trường Vệ quanh năm đóng quân ở bồ đội, thời gian ở nhà cũng không có bao nhiêu.
Không nói đến dỗ dành bà ta, Nghiêm Đường còn nhớ mấy năm đầu sau khi kết hôn, bà ta thường xuyên gọi điện thoại cho quân đội, khi đó cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện với Phó Trường Vệ, chỉ có thời gian gọi điện thoại cố địn, mỗi lần cũng đều rất ngắn. Bà ta chờ điện thoại cả đêm, còn chưa nói được mấy câu, ông đã khô khan tuyên bố kết thúc: " không có việc gì thì tôi cúp. máy đây."
Mặc dù biết những lời của Chung Lê cũng chỉ là lời nói dối, nhưng lời nói ra lại nghe rất chân thành tha thiết và dễ nghe.
“Cô nói chuyện hay nhỉ.” Nghiêm Đường nói: “Khó trách có thể dụ dỗ Văn Thâm.”
Nói ra lời này, kỳ thực có chút khó chịu, quả thật, không ai thích nhìn con trai mình bị một người phụ nữ dỗ đến quanh tròn như vậy. .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||
Nhưng Chung Lê dường như không nghe thấy điều đó, và chấp nhận "lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397662/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.