Mạnh Nghênh ám chỉ hoa mỹ: "Có thể có một khả năng, bởi vì là cậu tặng cho anh ấy nên anh ấy rất trân quy.
“Làm sao có thể.” Chung Lê không chút nghĩ ngợi phủ nhận, bắt đầu bới móc chuyện cũ: “Anh ấy thậm chí còn không thèm xem quà mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng cho anh ấy trước đó, anh ấy cũng chưa bao giờ đeo chiếc khăn quàng cổ mà tớ đan cho anh ấy. "
Mạnh Nghênh do dự nói: "Cậu biết đan khăn quàng cổ sao?"
"Đúng vậy." Chung Lê giơ đôi tay mảnh mai và thanh tú lên, kiên quyết nói: "Tớ đặc biệt học nó vì anh ấy."
“Vậy chiếc khăn cậu đan bây giờ ở đâu?” "Hẳn là bị anh ta ném đi rồi." Logic vẫn chặt chẽ.
Thôi bỏ đi, Mạnh Nghênh nghĩ, với cái miệng này của cô, đời này cũng nói không lại Chung Lê.
“Vậy cậu định làm gì?” Mạnh Nghênh hỏi.
“Đương nhiên phải nghĩ cách dỗ anh ấy.” Chung Lê chống cằm khế thở dài, hết cách, mặc dù là tên tra nam cặn bã, nhưng dù sao cũng là chồng cô, kế hoạch báo. thù của cô vân chưa hoàn thành, phải dỗ anh ấy đàng hoàng mới được.
"Anh ấy khó dỗ lắm."
"Hôm nay là đêm Noel, êy sao không tranh thủ thể hiện chút nhỉ? Đây là ngày lễ yêu thích của các cặp đôi trẻ."
Mạnh Nghênh há hốc mồm, nhà hàng đã được trang trí bằng cây thông Noel, đèn lồng và các yếu tố Giáng sinh xanh đỏ khác nhau từ vài ngày trước để tăng thêm không khí lễ hội. Họ vừa mới đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397647/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.